chương 14

2 0 0
                                    

Ngày chờ đợi như kéo dài cả một đời, Kinh Thi có câu “Khi đi tha thướt cành dương, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi”. Nay ta đến đây, mưa tuyết tầm tã, Thẩm Ngu Hoan lại chỉ đợi từ tán ô lửa xòe rộng đến ngọn gió thu phơ phất, tiếc rằng không chờ được ý trung nhân hằng đêm trong mộng, mà là tin người ấy đã bỏ nàng mà đi.

Đương nhiên, về việc sau đó Hầu Uyên Di đã được thuộc hạ trung thành cứu ra kiểu gì, và làm thế nào chạy thoát thân thì không ai biết, cũng chẳng người nào mảy may quan tâm. Chẳng qua sau khi Hầu công tử liên tiếp lập được chiến công, đối với lần đầu tiên vị công tử này trải qua chinh chiến, tất cả mọi người đều phải cảm thán một câu “người tốt ắt có trời giúp”, hoặc là “trời muốn giáng trách nhiệm lớn lao xuống cho người”, nhưng lại không biết được rằng trái tim của Hầu công tử đã mãi mãi chôn vùi trong kiếp bạn ấy.

Lúc đó Thẩm Ngu Hoan ngang bướng cố chấp, nàng làm sao cũng không tin Hầu Uyên Di cứ như vậy mà chết, không tin thiếu niên của nàng đã để lại một mình nàng lẻ loi trơ trọi nơi nhân thế. Nàng tiếp tục chờ, mỗi khi có người từ sa trường trở về là nàng lại sai người đi hỏi, hỏi xem có gặp Hầu công tử của nàng không, hỏi xem chàng thiếu niên đó vẫn còn sống trên đời này chứ. Nhưng có người bảo chưa từng gặp, cũng có người bảo đã chết, vậy mà chẳng một ai chịu nói cho nàng đáp án nàng mong muốn.

Tin người chết truyền về được hai mốt ngày thì Thẩm gia nhận được ý chỉ - con gái họ là Thẩm Ngu Hoan, bị xếp vào danh sách tuyển tú lần này.

Thiếu nữ tuy thấp bé kém cỏi nhưng cũng khao khát vì bản thân đấu tranh một lần, suốt đêm đó Thẩm Ngu Hoan thu dọn hành lý để đến nơi y đánh giặc. Nếu y không chết nàng sẽ đi tìm y, nếu y đã chết thì nàng sẽ thủ tiết vì y. Nhưng suy cho cùng nàng cũng chỉ là thân nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, chưa ra khỏi cửa kinh đô thì đã bị đoàn người đuổi theo phía sau bắt về Thẩm phủ, họ giam lỏng nàng cho đến ngày tuyển tú.

Chuyện này qua đi, trong kinh đô dần nổi lên nhiều lời bàn tán, mọi người ai cũng từng nghe nói sự tích về công tử Hầu gia đại nạn không chết, nhiều lần lập chiến công, tuy nhiên không ai biết vì sao kể từ đó y lưu luyến chốn sa trường, cũng chẳng hiểu lý do gì khiến y không quay về cưới thiếu nữ đoan trang phong nhã gia thế hiển hách kia nữa. Càng không ai biết vì sao y trốn tránh rời xa kinh đô mà quyết định dừng chân nơi biên cương cát vàng đầy trời máu chảy thành sông, tay cầm sáo ngọc thổi về kinh đô, dệt nên khúc nhạc bi ai đầy chua xót.

Dường như người trong cung đều biết Thận tu nghi Thẩm Ngu Hoan không tranh sủng không đoạt quyền, một lòng hết mình vì hoàng đế, nhưng lại chẳng ai hay nàng suốt đêm quỳ gối trong Phật đường thật ra là để cầu nguyện cho thiếu niên của nàng đi không còn vướng bận, bình an sống thật tốt trên thế gian, chẳng sợ cho kiếp này không hẹn ngày gặp lại.

Rất nhiều khi bọn họ có lẽ sẽ nghĩ, nếu y chú ý dưỡng thương sớm quay về kinh đô, nếu nàng biết chọn một thời cơ tốt chạy đến chiến trường tìm y, nếu nàng không mất hết can đảm, không phá hỏng búi tóc vốn ngay ngắn của mình lúc đi tuyển tú, không giống ta của bảy năm trước cũng tuyệt vọng không còn dũng khí…

Trường Dạ Vô Ninh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ