Minh Triệu đứng sựng lại,em ấy mới gọi mình là cái gì?
"Chị ơi ", có nghe nhầm không vậy? Chắc chắn là nhầm rồi, loại người cứng nhắc như em ấy mà cũng biết gọi mấy lời êm tai đó hay sao? Nàng xoay người, xoáy sâu vào tròng mắt Kỳ Duyên :
- Em gọi tôi cái gì?- Ưm, chúng ta lên phòng nói chuyện - Kỳ Duyên cả mặt đỏ bừng, thấy gia nhân đang nhìn mình bằng ánh mắt lạ lẫm, nên đi đến lôi nàng lên phòng.
Vào phòng, Kỳ Duyên mở cửa sổ ra cho thoáng, ánh trăng chiếu vào hai thân ảnh trong phòng. Kỳ Duyên để nàng ngồi trên giường, còn mình ngồi trên một chiếc ghế đối diện.
- Hôm đó tôi nóng tính, tôi xin lỗi. Nhưng loại thuốc đó rất đắng, hồi nhỏ tôi có uống thử, liền nôn mửa mấy ngày liền, nên tôi........rất sợ.
Minh Triệu không thèm nhìn mặt cô, chỉ nhìn ra phía cửa sổ, nhìn mấy ngôi sao đang nhấp nháy ngoài đó, cuối cùng phun ra một câu :
- Em uống thuốc hay không thì kệ em, giải thích làm gì, tôi có là cái gì đâu?
Kỳ Duyên xụ mặt xuống, đã xin lỗi rồi mà còn nhắc hoài, thứ con gái thù dai. Cô bất chợt nắm lấy cổ tay nàng :
-Chị là vợ tôi.
Chỉ một câu nói, làm cả hai bất động. Minh Triệu nhìn chằm chằm người đối diện. Còn Kỳ Duyên sau khi bộc phát câu nói đó cũng bất động nhìn nàng, ánh mắt vô cùng chân thành.
- Tôi hứa sau này không lớn tiếng với chị nữa.
-Nhưng em phải uống thuốc. - Nàng quay quắt nhìn cô.
- Nhưng.......
- Vậy tránh ra tôi đi về phòng. - Nàng gạt tay cô ra, toang đứng dậy thì lại bị kéo tuột xuống giường.
- Được được.....nhưng ít thôi đó. Với lại......chị cũng không được xưng tôi với...... với..... với em nữa. - Giai Kỳ líu ríu trong miệng. Nói xong câu cuối, mặt cũng đỏ như máu.
Minh Triệu gật đầu đáp ứng, dù sao xưng một tiếng em cũng dễ nghe hơn, còn làm chị ta ngoan ngoãn như vậy, ngại gì không chịu.
- Được, vậy giờ tôi.....ừm...chị về phòng ngủ đây.
- Ngủ ngon. Ờ mà.....ngày mai phải về Hải Phòng - Kỳ Duyên tránh sang một bên cho nàng đi, rồi chợt nhớ chuyện quan trọng ngày mai.
Nàng gật đầu, chuyện này hôm trước ba mẹ cũng đã nói rồi. Quê Giai Kỳ thật ra là ở Hải Phòng, từ năm 7 tuổi mới chuyển sang Sài Gòn sinh sống. Ngày mốt là giỗ ông ngoại. Bây giờ lấy vợ rồi, phải đưa vợ về quê ra mắt họ hàng, cô, chú, dì dượng, hàng xóm cho phải phép.
Kỳ Duyên nằm ền trên giường, họ hàng cô thì đông lắm. Để coi.....ông ba, bà ba, dì hai, dượng hai, dì và dượng ba là cha mẹ của Hạ Vũ thì đã mất, ba mẹ cô thứ tư, còn có cậu mợ năm, cậu mợ sáy, dì dượng bảy, cậu út, rồi còn mấy đứa em họ, chị họ........Chính bản thân cô còn quên tới quên lui, rồi về đó gặp mấy người họ, thế nào cũng làm khó dễ nàng. Cô thừa biết mấy người họ hàng của cô không có dễ chịu gì. Rồi ngày mai là lễ giỗ, nhất định việc làm sẽ không xuể.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHỒNG TÔI LÀ VAMPIRE [TRIỆU DUYÊN]
Fanfictruyện đc cover từ một truyện cùng tên của Trân moon