Sáng hôm sau ngủ dậy nhìn vào gương đánh răng, Chung Thần Lạc phát hiện trên má phải của mình mọc một cái mụn không to không nhỏ. Hơi đỏ, cậu không nhịn được giơ tay lên khẽ ấn một cái, đau.
Bắt đầu từ ngày mọc mụn, Phác Chí Thành không còn đến gần cửa sau lớp A2, cũng không còn tiện tay túm một bạn may mắn nào đó nhờ gọi Chung Thần Lạc giùm.
Mấy ngày đầu Chung Thần Lạc còn căng thẳng bảo Lý Đông Hách nhìn xem cửa sau có người hay không, sau đó Lý Đông Hách ngậm kẹo mút trong miệng nói năng không rõ ràng, kháy Phác Chí Thành chẳng nghĩa khí với bạn bè, sao chỉ đến tìm có hai lần, thế là Chung Thần Lạc không hỏi nữa.
Đáng tiếc số phận trêu người, Phác Chí Thành không đến tìm cậu, nhưng cậu buộc phải đi tìm Phác Chí Thành.
Giờ nghỉ trưa, Chung Thần Lạc đang ngủ say, chợt cảm giác có người khẽ vỗ vào vai mình. Cậu mơ màng mở mắt, nhìn sang bàn bên cạnh theo tiềm thức, phát hiện Lý Đông Hách vẫn chưa tỉnh, nước dãi chảy từ miệng há hốc xuống mặt bàn. Cậu ngoảnh mặt đi đầy ghét bỏ, lúc này mới nhìn thấy bạn nữ đứng bên cạnh.
Đó là bạn nữ xinh nhất lớp theo lời đám con trai, trong tay cô cầm một phong thư màu hồng, trong lòng ôm một hộp quà gói ghém đẹp mắt. Chung Thần Lạc ngồi thẳng người dậy, nhìn đối phương với ánh mắt nghi hoặc.
"Chào bạn Chung Thần Lạc."
Giọng cô gái rất ngọt, dịu dàng lịch sự. Đôi mắt rất đẹp, đồng tử màu nâu, lông mi cong vểnh. Tóc cô vừa dài vừa mượt, có thể còn xịt nước hoa hoặc dùng xịt thơm quần áo gì đó, Chung Thần Lạc cảm giác mình được một mùi hương trái cây thoang thoảng bao quanh.
"Chào cậu." Chung Thần Lạc hỏi: "Tìm tôi sao?"
"Ừm, cậu là bạn của Phác Chí Thành lớp A27 đúng không?"
Ba chữ Phác Chí Thành được thốt ra từ miệng cô, nhẹ nhàng mềm mại, trở nên vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, như phủ thêm một lớp kem cheese trên cốc nước chanh chua loét, hết sức kỳ cục.
Chung Thần Lạc gật đầu, thế là cô nói tiếp: "Có thể nhờ cậu giúp một việc không? Tôi muốn nhờ cậu chuyển bức thư và hộp quà này cho Phác Chí Thành."
Cô gái xấu hổ, còn chưa nói hết đã đỏ ửng hai má, giơ đồ trong tay ra trước mặt Chung Thần Lạc, mùi thơm giống hệt trên người cô bay tới theo.
Chung Thần Lạc rất hận bản thân xưa nay không phải là người biết cách từ chối.
Cậu vừa giận dữ vừa buồn bã, vì sao lại cứ phải là cậu, vì sao lại cứ phải vào thời điểm này?
Mộng đẹp của Lý Đông Hách bị tiếng chuông làm gián đoạn, cậu ấy hốt hoảng ngồi dậy, tầm mắt bị thu hút bởi hộp quà hường phấn trên bàn bên cạnh, Chung Thần Lạc thì ngồi im thẫn thờ đờ đẫn, ánh mắt vô hồn trông như hồn lìa khỏi xác.
"Chung Thần Lạc, cậu sao thế?" Lý Đông Hách ngáp dài một cái, lắc lắc cánh tay đối phương.
"Không sao." Chung Thần Lạc lắc đầu: "Nước dãi trên bàn cậu sáng choang kìa."
"Á..." Lý Đông Hách miễn cưỡng giả bộ không để ý, nhưng mặt bỗng như được bôi mứt dâu màu hồng. Cậu ấy khẽ ho hai tiếng, vội vàng lấy giấy ra lau sạch mặt bàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SungChen | Dịch] Tháng Chín đau tăng trưởng
Fanfic• Tác giả: Thịt Viên Thích Ăn Đào • Thể loại: thanh xuân vườn trường, có ngọt có ngược • Độ dài: 13 chương + 02 ngoại truyện ~42,7k chữ • Nguồn: https://rouqiuaichitao.lofter.com/ • Người dịch: xiaoyu212 Truyện được dịch và chia sẻ với mục đích phi...