Chương 238: [Long Huyết Sơn] Vô hồn

76 6 0
                                    

Edit: Thiên Di

Beta

"Gì cơ?!"

Mặc Nhiên chấn động, lùi lại nửa bước, nếu không phải hắn chỉ là bóng người hư vô trong hoạ trục, giờ phút này chỉ sợ đã đạp đổ sọt cá——

Thần mộc Viêm Đế có thể tạo ra người sống?

"Gỗ Viêm Đế, đất Nữ Oa, đàn Phục Hy, ba loại này vốn là Tam Hoàng sáng thế Thần khí, linh lực cực thuần, tương truyền nhóm thần tiên đầu tiên của trời đất đều từ những Thần Khí này mà ra. Ta có được một đoạn gỗ Viêm Đế, mặc dù không có pháp lực thông thiên triệt địa của Thần Nông, muốn nặn người cũng không phải chuyện khó. Như thái sư Thông Thiên sau khi chết, lấy củ sen trọng tố làm thân, ta cuối cùng hạ quyết tâm, quyết ý dùng đoạn thần mộc này, khắc thành dáng vẻ của Sở tiểu công tử."

Mặc Nhiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt hoa lên.

Khắc thành... Dáng vẻ Sở tiểu công tử... Sở Lan?

Hoài Tội nói: "Ta muốn ân công còn một đứa con trai."

Cổ họng Mặc Nhiên khô khốc tới cực điểm, như có gì mắc ở đó, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: "Không thể nào..."

Trong bức hoạ trục, tiếng chuông chiều ở Vô Bi Tự vang lên, chiều hôm buông xuống.

Chim mỏi về tổ, nhóm tăng lữ vạt áo bay bay, tay áo dài rộng đi trên cầu thang.

Hoài Tội đại sư ngồi trong thiện phòng, cửa sổ đóng chặt, thắp thanh đăng cổ Phật, dốc lòng khắc từng chút từng chút, ông không dám khắc ẩu, trước khi khắc thần mộc thành người sống, đã khắc hàng trăm hàng ngàn người gỗ, mãi tới khi giống như đúc, giống Sở Lan trong trí nhớ như đúc.

Tối đó, ông rốt cuộc cẩn thận nâng thần mộc ra, sau khi quan sát hồi lâu, thận trọng lại cẩn thật, hạ một đường đầu tiên xuống.

Vụn gỗ bay lả tả, rơi xuống đất liền tan thành bột ánh kim.

Mỗi một nét khắc của ông, đều cố gắng hết sức, mỗi một một nét khắc, trước mắt đều là thân ảnh hai vị cố nhân kia. Thời gian trăm năm trôi nổi dưới lưỡi dao, lão tăng cúi đầu thật thấp, cổ tựa hồ đã bị tội nghiệt đè gãy từ lâu.

"Ta bế quan như vậy, trong miếu chùa, tốn mất năm năm, mới khắc xong "Sở Lan"."

Mặc Nhiên cứng đờ đi tới bên Hoài Tội, hắn nhìn tăng nhân chậm rãi hạ dao khắc, đã là nét cuối cùng, từng vụn sáng nhỏ xíu bị Hoài Tội phủi đi.

Hoài Tội run rẩy vuốt ve gương mặt công tử khắc từ gỗ ra, y quan, ông khóc, quỳ trên đất, không chịu nổi dập đầu trước pho tượng gỗ kia.

Mặc Nhiên ngơ ngác mà nhìn trên án kỉ, bày một pho tiểu tượng kia.

Thần mộc tạo thành thân, áy náy mà nhận.

Thân hình nho nhỏ, lại là dáng vẻ trẻ con của Sở Vãn Ninh.

Giờ đã là chạng vạng, tiếng chuông vang lên, trong thiên địa chỉ còn sót lại một vệt tà dương cuối cùng, xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, chiếu lên trên bàn dài.

Tiếng chuông chiều truyền vào trong miếu, tăng lữ ngoài vườn đốt gỗ bách và gỗ tùng, mùi thơm ngào ngạt còn vương chút khổ sở cùng thanh lãnh.

Màn đêm buông xuống, thiền viện an bình.

"Gọi ngươi, Sở Vãn Ninh đi."

Tiếng chuông cuối cùng vang lên, Hoài Tội nhỏ giọng thì thào với pho tượng gỗ kia.

Ông đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu mang đầy linh lực lên, trong phút chốc, trong phòng rực lên ánh sáng lộng lẫy.

Mặc Nhiên đứng trong ánh sáng run rẩy lông mi, khép hai mắt lại, mí mắt hắn run không chịu nổi, hắn muốn cố gắng nhìn rõ hết thảy trong ánh sáng rực rỡ, nhưng hai mắt đẫm lệ mông lung, ánh sáng chói mắt, không nhìn rõ thứ gì, không thấy được thứ gì.

Khi bị chói tới nhắm mắt hoàn toàn, Mặc Nhiên nghĩ ——

Sở Vãn Ninh cũng đã biết hết thảy, lòng y, sẽ đau tới mức nào?

Không phải người sống.

Không cha không mẹ.

Chẳng qua chỉ là một đoạn gỗ khô, một giọt máu tươi.

Mờ mịt trong trời đất bao la không hay biết, sống hơn ba mươi năm.

"Thần mộc có linh, sau khi dùng máu người dẫn, thật sự như mong muốn của ta, biến thành dáng vẻ Sở Lan tiểu công tử. Ta nuôi lớn y trong chùa, thu y làm trò, chậm rãi, y trưởng thành, bắt đầu hỏi ta về thân thế của mình, hỏi ta mình từ đâu tới."

Mặc Nhiên thấy Sở Vãn Ninh còn nhỏ ngồi cạnh Hoài Tội, vừa ăn kẹo hồ lô, vừa hỏi: "Sư tôn, người vẫn luôn nói ta được người bế về từ nền tuyết, vậy người rốt cuộc bế ta từ đâu về vậy?"

Ánh mắt Hoài Tội hướng về dãy núi lạnh lẽo xa xăm, ông ngẩn ra trong chốc lát, sau đó dường như thở dài nói ra hai chữ.

"Lâm An."

"Nên ta là người Lâm An ư?"

"Ừ."

"Nhưng ta xưa nay đều chưa ra khỏi chùa, Lâm An thế nào, ta cũng không biết." Sở Vãn Ninh có vẻ có chút uể oải, "Sư tôn, ta muốn xuống núi xem bên ngoài. Ta...... Muốn tới xem Lâm An."

Ảo giác dần dần nhạt đi, Vô Bi Tự xa vời, tiếp đó là khung cảnh Giang Nam rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Vào tháng sau, hồ nở rộ hoa sen kiều diễm đoan chính, mùi thơm nức mũi, Sở Vãn Ninh còn nhỏ hơn Hạ Tư Nghịch một chút lững chững đi trên gạch đá xanh, Hoài Tội đi theo sau y.

"Vãn Ninh, ngươi đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."

Sở Vãn Ninh quay đầu lại cười.

Đó là ngây ngô non nớt Mặc Nhiên chưa từng thấy, gương mặt tươi cười vô ưu vô lự.

"Vâng ạ, ta chờ sư tôn."

Khi đó Sở Vãn Ninh, mặc áo bào tiểu tăng màu than chì, không cắt tóc, búi tóc nhỏ búi cao, trên đầu đội một chiếc lá sen, lá sen kia vẫn còn đọng chút sương sớm, tôn lên gương mặt Sở Vãn Ninh càng thêm thuần triệt, trong sáng.

Hoài Tội tới bên y, dắt tay y: "Được, Tây Tử Hồ xem thử rồi, tiếp theo ngươi muốn tới đâu?"

"Đi ăn mấy món được không ạ?"

"Vậy......" Hoài Tội dừng một chút, "Vào trong thành đi."

Bọn họ dắt tay vào thành, Mặc Nhiên đi cạnh họ, hắn nhìn Sở Vãn Ninh đội lá sen, còn chưa tới đầu gối mình, trong lòng vừa trìu mến, vừa khổ sở.

Hắn vươn tay, biết rõ là không thể chạm vào người trong ảo cảnh, lại vẫn với tới, xoa xoa đầu Sở Vãn Ninh.

"Ơ?"

Thế mà dưới cái xoa này, Sở Vãn Ninh bỗng nhiên dừng bước lại.

Hoài Tội hòa ái hỏi: "Làm sao vậy?"

Sở Vãn Ninh ngẩng đầu lên, nghiêng mặt, cặp mắt kia dưới ánh mặt trời, trong như hai hồ nước, không nghiêng không lệch, dừng lại trên người Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên cơ hồ là ngạc nhiên, chỉ nghe thấy tim đập thình thịch, dòng máu chảy rần rật.

Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại ẩn ẩn chờ mong......

"Đó là gì thế ạ?"

Sở Vãn Ninh buông tay Hoài Tội ra, đi tới bên Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên càng xem càng cảm thấy khó chịu, hắn chưa từng thấy Sở Vãn Ninh không chút băn khoăn, biểu tình sơ lãng như vậy, hắn nhịn không được cúi người xuống, cầm lòng không đậu mà dang hai tay ra, muốn ôm lấy y.

Nhưng mà Sở Vãn Ninh lập tức xuyên qua bóng dáng mờ ảo của hắn.

Mặc Nhiên sửng sốt một lát, quay đầu lại, thấy đứa bé ấy tới một cửa hàng điểm tâm sau lưng mình, đang ngửa đầu nhìn chủ quán xốc mành trúc lên, hơi nước từ lồng hấp tản ra, lộ ra bánh hoa màu hồng nhạt bên trong.

Lòng Mặc Nhiên khẽ thả lỏng, sau đó lại có một tia buồn bã.

Quả nhiên chỉ là trùng hợp mà thôi.

Hắn cùng đi tới theo Hoài Tội, Sở Vãn Ninh thấy Hoài Tội đến, cười nói: "Sư tôn, điểm tâm này, nhìn qua rất ngon."

"Ngươi muốn nếm thử không?"

"Có thể ạ?"

Biểu tình Hoài Tội hình như có chút hoảng hốt: "Quả nhiên các ngươi đều thích..."

Sở Vãn Ninh nghe thấy, hơi mở to mắt, thiên chân vô tà nói: "Ai cũng thích ạ?"

Hoài Tội mím môi, nói: "... Không có gì. Sư phụ chỉ nhớ tới một cố nhân thôi."

Ông bỏ tiền mua ba cái bánh nếp hoa, như suy tư mà nhìn Sở Vãn Ninh cắn một miếng, hơi nóng bốc lên, che mờ gương mặt trẻ con.

Chuyện cũ như lại về, cuồn cuồn chảy qua.

Hoài Tội nhẹ thở dài, khép mắt lại.

Bỗng tay áo bị người ta khẽ giật, ông cúi đầu, thấy đứa bé chia điểm tâm thành hai phần, nhân đậu đỏ được nghiền nhuyễn, tản ra hơi ấm cùng mùi thơm ngọt.

"Sư tôn một nửa, ta một nửa. Phần lớn cho sư tôn."

"Sao lại cho ta phần lớn?"

"Người cao, ăn cũng nhiều hơn đó ạ."

"..." Mặc Nhiên nhìn Hoài Tội nhận điểm tâm, cùng đứng bên quán với Sở Vãn Ninh ăn điểm tâm, nói chuyện. Hắn yên lặng một lát, đứng dưới ánh mặt trời của Lâm An, khẽ cười.

Quá đau.

Nhưng lại cảm thấy trong lòng có một dòng nước xuân chảy qua, hắn cảm thấy đối với một Sở Vãn Ninh như vậy, sẽ chẳng có ai không mềm lòng, không thích.

Đó là đứa trẻ ngoan nhất trên đời này.

Ánh mặt trời phồn thịnh trên đỉnh đầu dần nhạt đi.

Bức hoạ mới không lập tức hiện lên, Mặc Nhiên trong bóng đêm tối tăm, nghe thấy giọng Hoài Tội vang lên như u hồn nơi vắng vẻ.

"Ta ở cùng y cả ngày, dạy y đọc chữ, đọc sách, giảng kinh cho y, hiểu lý lẽ. Nhưng ta quan tâm nhất, là pháp thuật của y—— ta vẫn không quên, mình tạo ra một đứa nhỏ như vậy, vì cuối cùng để trả y lại cho ân công của ta. Từ lúc bắt đầu ta đã tính toán tốt, cho tới khi Sở Vãn Ninh dậy thì lớn lên, lúc thân thể và linh lực có thể tiếp nhận, ta liền dẫn y tới Quỷ giới."

Hoài Tội dừng một chút, giọng càng thêm trầm thấp.

[Re-up] [Đam mỹ] Husky và sư tôn mèo trắng của hắn (2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ