Chương 306: [Tử Sinh Đỉnh] Liên ta dị tộc thân

74 4 0
                                    

Edit: Thiên Di + Chu

Beta:

Trời đất ngay lập tức biến sắc, khí tức Ma tộc như mũi tên xuyên thủng tầng mây, lao thẳng tới phía Thời Không Sinh Tử Môn xa xôi.

Mưa to liên miên hơn mười ngày chợt ngừng lại.

Mới vừa rồi còn mưa to tầm tã, trong nháy mắt một giọt mưa cũng không còn.

Có người run môi lên, mong may mắn, run rẩy hỏi: "Đây là... Đây là làm sao vậy?"

Không ai trả lời hắn, mỗi đôi mắt đều chăm chú nhìn về phía Thời Không Sinh Tử Môn, nhưng cổng lớn màu đen giữa ban ngày kia nhất thời không có dị trạng.

Mọi người thấp thỏm bất an chờ đợi.

Không có dị trạng, không có dị trạng.

Không có dị trạng.

"Hết mưa rồi... Có phải không có biến cố gì không?"

"Có lẽ do sợ bóng sợ gió thôi, không làm sao nhỉ..."

Lục tục có mấy người thở phào, gò má căng chặt thả lỏng. Nhưng ngay lúc này, đất dưới chân họ bỗng nhiên bắt đầu rung lên.

"Làm sao vậy?!"

Lại ngửa đầu lên nhìn, nhưng thấy thế của Thời Không Sinh Tử Môn đen kịt lay động kinh người dần mở rộng, cắn nuốt mây mưa chưa tan trên bầu trời, ngay sau đó một tiếng huýt gió bén nhọn phá trường không, mọi người trợn mắt há mồm!—— nhưng thấy một con chim phượng đỏ rực từ lỗ đen mà ra, cắt lên viền, chim phượng kia mở rộng hai cánh, che trời. Mắt nó như Thiên Trì, móng vuốt như núi Nhạc, chỉ một cọng lông vũ đã dài hơn trăm mét, một cái cánh, sương khói thần châu lăn lộn, vô số cây cỏ bật gốc, núi Côn Luân cách nó gần nhất thì tuyết tan, băng cũng chảy.

"Trù pi——!!"

Trong giây lát, thần điểu này đã đậu trên Côn Sơn, ngẩng cổ hót vang, tiếng vang phát ra đúng là lúc Thời Không Sinh Tử Môn mở rộng và khép kín đã xuất hiện.

"Đây là..."

Có tu sĩ kêu thảm: "Là thuỷ hoàng!!"

"Là phượng hoàng thuỷ tổ!!"

Đây là thần thú cổ không có một quyển hoạ trục nào vẽ lại, sau đó quay về dưới toà Câu Trần thượng cung, thuỷ hoàng có khả năng rời núi lấp bể, đương nhiên khi nó vẫy cánh bay lượn trên chín tầng trời, nhanh như sấm sét, vượt xa ánh sáng.

Sở Vãn Ninh lẩm bẩm nói: "Hoá ra... Kẻ trấn thủ sinh tử môn vẫn luôn là nó?"

Câu Trần sáng chế tam đại cấm thuật Thời Không Sinh Tử Môn, kỳ thật mở ra là để giam giữ phượng hoàng thuỷ tổ, nháy mắt mọi người bước vào khe, thuỷ hoàng hót vang đặt câu hỏi, đưa kể tiến vào cưỡi mây vượt gió, ngang thời gian, trở lại quá khứ hoặc tới tương lai, nhưng thân hình nó quá khổng lồ, tốc độ quá nhanh, nên người mở ra Thời Không Sinh Tử Môn thường căn bản không nhìn thấy bóng dáng nó, chỉ kịp nghe tiếng nó kêu, cũng đã được đưa tới niên đại muốn đến.

Phượng hoàng đứng trên núi Côn Luân, kim hồng hoả nhãn quan sát dưới đất, bỗng nhiên phát ra tiếng người trầm thấp vang trời, như chuông lớn cảnh báo vang khắp nhân gian: "Hồng trần có trật tự, ngươi đảo lộn nó, sẽ nhận thiên phạt."

Sau khi nói xong, bay lên trời, chỉ thấy chín chiếc lông đuôi vàng rực nhất nhất mở ra, lê xuống đất. Hai cánh hợp lại, nhân gian đất rung núi chuyển, đồi núi sụp đổ! Tìn hình kia nếu không có cảnh tận thế, kỳ thật bao la hùng vĩ vô luân.

Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Quay về!"

Cùng lúc y quát lên không chỉ một người, cơ hồ mỗi chưởng môn trưởng lã môn phái vào lúc này đều cùng phản ứng——

Quay về.

Khát vọng sống là bản năng, không cần nói thêm để thức tỉnh, những tu sĩ như kiến trước mặt phượng hoàng thuỷ tổ ngự kiếm bay lên, chạy trốn bay tán loạn ngược hướng với thuỷ tổ.

Mai Hàm Tuyết lúc này chạy tới bên cạnh Sở Vãn Ninh, mở mắt trước tóc bay tán loạn, nói: "Tông sư, xin hãy để bọn họ lui tới biên giới Thời Không Sinh Tử Môn."

Không đợi Sở Vãn Ninh hỏi, hắn lại nói: "Trần thế này đã không ổn từ lâu rồi. Tám năm này, bọn ta và Tiết Mông vẫn luôn nghĩ cách, chính vì khi ngày này tới, có thể áp tai kiếp xuống mức thấp nhất. Nên một ngày hai hồng trần này tự đả thông, bọn ta liền ở cạnh Sinh Tử Môn, dùng trọng giáp Huyền Vũ bày kết giới pháp trận."

Trọng giáp Huyền Vũ là lấy từ Thuỷ Hoàng và Huyền Vũ cùng lúc, lấy nó làm căn cơ, thi triển kết giới bảo hộ có thể tăng cường ngàn vạn lần.

Chỉ là loại giáp này nghe đồn ở cực đông của biên, nơi cửu tử nhất sinh.

Huynh đệ Mai gia và Tiết Mông ở hồng trần này, trải qua gian nguy thế nào, mới có thể mang nó về...

Mai Hàm Tuyết nói: "Mong tông sư để tất cả mọi người sang bên đó, để tất cả bọn họ quay về trần thế của mình."

"..."

"Hồng trần này sinh ra tai nạn, nên kết thúc rồi."

Giọng hắn vang vọng, thuỷ hoàng nơi xa phất cánh bay lên, đuôi chim đỏ rực quét xuống, cuốn theo ngàn tấc tuyết Côn Luân, sau đó biến hoá trong thiên địa một vệt đỏ rực, tốc độ nó nhanh không ai nhìn thấy nổi, nhưng trong chớp mắt Hoàng Hà chảy ngược, Trường Giang ngược hướng, nước biển cả mênh mông bị kích bắn cao vạn trượng, tựa hồ đại dương mênh mông đến đáy biển đều bị nhấc lên, tàn sát tới đại lục!

Nước biển ngập trời đến, Cửu Châu đảo mắt thành Hồng Hoang.

Sở Vãn Ninh đang muốn lui, lại phát hiện tốc độ hồng thuỷ vọt tới còn nhanh hơn tốc độ mọi người ngự kiếm chạy trốn, trong chớp mắt thế mà đã lao tới gần chỗ bọn họ, chỉ sợ giây lát là có thể đuổi kịp phần lớn mọi người.

Y nhanh chóng quyết định, nói với Mai Hàm Tuyết: "Ngươi và Tiết Mông đưa họ đi trước, ta ở lại đây, kéo thêm chút thời gian."

Y nói, lần nữa triệu ra Thăng Long Phù, hướng về phía chân trời.

Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Thiên Vấn! Vạn Nhân Quan!"

Dây liễu đột ngột mọc lên từ mặt đất, y cắn rách đầu ngón tay, lấy máu quẹt lên, quát: "Dựng tường!"

Thân tử đằng che thân tử đằng, cành liễu quấn quanh cành liễu, trùng điệp nặng nề lặp lại, núi non trùng điệp cây rừng trùng điệp xanh mướt, nháy mắt tạo thành một bức tường cao vô ngần.

"Cửu Ca triệu tới!"

Ánh sáng trong tay tụ lại, Cửu Ca đã nằm trên đùi. Sở Vãn Ninh gảy dây đàn, giữa hoa âm như nước chảy, quang huy kim sắc bọc lấy bức tường dựng lên từ Liễu Đằng, khiến nó càng vững không thể đổ. Mà lúc y làm xong việc này, nước lũ cuồn cuộn đã lao đến——

"Ào ào——!"

Bọt nước đập mạnh lên tường, nháy mắt thành sóng lớn tận trời.

Sở Vãn Ninh nghiêng mặt nói với Mai Hàm Tuyết: "Đi mau đi!"

Tình hình này Mai Hàm Tuyết cũng chưa từng dự đoán được, tuy lòng hắn nóng như lửa đốt, cũng không thể làm gì, chỉ đành thi lễ với Sở Vãn Ninh, quay người biến mất sâu trong rừng rậm um tùm.

Nhất thời, đại quân tu sĩ lui lại. Sở Vãn Ninh đang cực lực chống chọi.

Hồng thuỷ lao nhanh đang rít gào, muốn xé rách Thiên Vấn và Cửu Ca đúc thành đê dài.

Mà trên đường tuẫn đạo, trước mắt Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch chợt xuất hiện cửa Ma giới rộng mở. Ma giới ửng đỏ cùng sắc mây tím đậm an bình, chồng chéo với nhân gian thê lương.

Cửa, mở hoàn toàn.

Sư Muội là kẻ đứng đầu nhất bị hơi thở Ma giới thuần triệt vây lại. Loại hơi thở này làm cả người hắn phát run, toàn thân thư giãn, hắn cầm lòng không đậu mà tham lam hít loại ma khí ô uế này, viên linh hạch khô héo trong ngực vì tiếp xúc với loại ma tức này mà nở to sống lại.

Sức mạnh ma tộc giờ phút này rốt cuộc thay đổi cả người hắn mạnh mẽ.

Hoá ra, linh lực cường đại là cảm giác này à?

Hắn rốt cuộc cảm nhận được... Hắn rốt cuộc cảm nhận được!

Mừng như điên làm mắt hắn toả sáng, trên khuôn mặt tuấn mĩ thậm chí hiện chút tinh quang dã thú. Giống như hắn còn có tộc nhân Điệp Cốt phía sau.

Những kẻ Mỹ Nhân Tịch từng vì thiếu hơi thở Ma tộc, linh hạch yếu ớt, tay trói gà không chặt, giờ khắc này rốt cuộc đạt được linh lực cường đại vốn thuộc về họ.

Một lão già thân mình lam lũ, râu tóc lốm đốm chậm rãi xuất hiện ở cửa Ma Vực, đôi mắt màu đỏ đậm lướt qua mọi người, sau đó nhăn mặt lại, nhếch miệng cười: "Ai ui, lão già đã chờ ở đây suốt bốn nghìn năm, người thủ vệ kế nhiệm đã chết, cũng không nhìn thấy nhóm Mỹ Nhân Tịch nào có thể làm tới bước này."

Lão chống gậy, rất vừa lòng mà nói: "Được rồi, được rồi, ngươi đối nghịch Thần giới, công lao to lớn. Không sai, không sai."

Hắn nói xong, liếc nhìn nhân gian đang sụp đổ, cười lộ hàm răng ố vàng.

Lão ma già này nghiêng ngươi, nhường cho nhóm Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch lối vào, từ từ run run mà nói: "Lão thân, cung nghêng chư quân về quê."

Phía sau bọn họ hồng thuỷ ngập trời, nhưng đó là chuyện của nhân gian, liên quan gì tới ma chứ?

Sư Muội quay đầu nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh đang kiệt lực chống đỡ, sức kẻ hèn nhỏ bé, muốn giơ tay xoay chuyển đất trời.

Chuyện này đến tột cùng là anh dũng, hay là ngu dại?

Có điều cũng chính vì phần ngu dại này của Sở Vãn Ninh, đã từng làm lòng mình khó yên. Sắp tới lúc đi rồi, Sư Muội không ngờ lại không nhịn được nhớ tới năm ấy Ngọc Hành trưởng lão cầm ô đưa hắn. Khi đó, bọn họ ở bên cầu Nại Hà, nhìn thấy một con giun giãy giụa.

Sở Vãn Ninh tuỳ ý nhìn thoáng qua, phất ống tay áo, con giun kia được một ánh kim quang kéo lại, ổn định chắc chắn thả lại vào trong cây cỏ.

"Trưởng lão làm gì vậy?"

Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình: "Nó ngáng đường."

Lý do này đương nhiên sứt sẹo, Sư Muội người: "Trưởng lão thật tốt bụng. Có điều lúc trời mưa đất ngập nước, ngày thả nó vào trong đất, chỉ lát nữa nó sẽ lại chui ra, bò ra ngoài, đến lúc đó lại cần trưởng lão giúp nữa rồi."

Sở Vãn Ninh hơi ngừng bước chân, trong ấn đường hình như có một vết nhăn mờ mờ.

"... Sao chưa từng biết thế." Y rũ mắt liếc nhìn Sư Muội một cái, "Ngươi hiểu biết nhiều đấy."

Sư Muội có chút ngại ngùng mà cười nói: "Con giun là rồng đất mà, thường dùng làm thuốc. Ta hiểu chút về tập tính của chúng nó. Ta cũng chỉ hiểu mấy thứ không dùng được thôi."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, kết quả Sư Muội phát hiện Sở Vãn Ninh tuy đã hiểu, lại vẫn sẽ tiện tay "thu dọn" những vật nhỏ cản đường. Cuối cùng hắn có chút dở khóc dở cười, dứt khoát cũng giúp luôn.

Sở Vãn Ninh nhìn hắn ôm một chồng sách trong lòng, lại vẫn miễn miễn cưỡng cưỡng khom lưng, nói: "Hà tất."

"Chúng nó chán đường trưởng lão mà." Trong làn mưa làm mặt Sư Muội lạnh đi ngoái đầu ôn nhu nói với y, "Đệ tử khiến chúng nó ngoan chút."

Sở Vãn Ninh lắc lắc đầu, đi tới, lần nữa che dù đoan đoan chính chính trên Sư Muội: "Đừng có chạy tới chạy lui, ướt cả rồi."

Đường về không ngắn không dài, hai người sóng vai đi, không nói gì có hơi xấu hổ.

Sư Muội liền ôn thanh hỏi: "Trưởng lão, người vẫn luôn tốt như vậy ư?"

"..."

Tròng mắt nâu chuyển xuống, mắt phượng uy nghi.

Trên mặt Sở Vãn Ninh không có biểu tình gì: "Có chỗ nào tốt."

Sư Muội băng tuyết thông minh, lúc này nhìn ra Ngọc Hành trưởng lão không hề bất cận nhân tình như lời đồn. Hắn cười nói: "Trưởng lão rõ ràng biết một số chuyện là vô dụng, nhưng vẫn làm..."

Sở Vãn Ninh không trả lời, trầm mặc lên trước.

Lúc Sư Muội cho rằng y sẽ không phản ứng lại mình, Sở Vãn Ninh mở miệng nói: "Trên đường gặp ăn mày, biết rõ chút tiền tài của mình không thể làm họ không thoát khỏi cảnh khốn đốn được, sẽ không bố thí ư?"

"..."

"Trên đường gặp linh thú dính bẫy, biết rõ cứu rồi thả về rừng, vẫn sẽ có khả năng chui vào lưới, thì ngồi yên mặc kệ luôn?"

[Re-up] [Đam mỹ] Husky và sư tôn mèo trắng của hắn (2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ