Chap 36

476 33 1
                                    

Ngày đầu tiên khi về nhà, tôi vẫn luôn thói quen dậy sớm, làm tôi nhớ đến khi tôi ở thành phố, sáng dậy đã nghe tiếng xe cộ qua lại rồi. Còn ở đây thì rất yên tĩnh, ở đâu cũng có cái đặt biệt riêng của nó. Việc ruộng đồng bây giờ tôi không còn phải cày bừa như trước nửa. Làm tôi cũng nhớ lúc trước tôi phải cực nhọc như thế nào để kiếm đồng tiền bằng sức lao động của mình, còn bây giờ lao động của tôi được tính bằng trí óc. Nên tôi cũng không còn ngại nắng mưa như xưa nửa.

Buổi sáng lũ em của tôi đi học, có thằng ba là học từ trưa đến chiều. Nên tôi cùng nó ở nhà nói đủ thứ chuyện, thằng ba kể rằng khi tôi lên thành phố làm việc, pé út ở nhà khóc rất nhiều vì nhớ tôi, thằng ba cùng thằng tư cùng dỗ pé út. Có khi phải làm đủ thứ trò mà cũng không nín khóc, mua bánh kẹo cỡ nào cũng không dỗ nín. Có khi rồi ngồi buồn thiên thiểu một mình. Nên thằng ba nói với pé út rằng "nếu em vậy hoài Hai mà biết Hai sẽ rất buồn, làm sao Hai an tâm làm việc được, lúc đó công việc sa sút, bị cô chủ la, là Hai mất việc đó", phải nói như vậy bé út mới không buồn nửa "em phải cố gắng học thật tốt, khi Hai về Hai sẽ thưởng cho em, thương em nhiều nhiều nửa" thằng ba phải nói như thế thì bé út mới ngoan lại. Tôi nghe xong mà bật cười, em tôi nó ngoan quá, nói gì cũng nghe. Nhưng tốt nhất chỉ nghe lời người ngoài, tôi sợ người ngoài thấy em tôi thật thà quá sẽ dụ đỗ nó, ăn hiếp nó. Tôi còn bị huống chi mấy đứa nhỏ, nên tôi sẽ nhắc nhỡ chúng thường xuyên.

Khi tán dóc cùng thằng em xong, tôi đi qua nhà của những cô dì chú hàng xóm hỏi thăm và cũng biếu ít quà lấy thảo. Họ mừng cho tôi khi ở thành phố mà có công việt cũng không quá cực khổ, làm việc trên đó tôi không cực nhọc như ở đây. Tôi cũng đi ra chợ mua những đồ ăn ngon nhất cho tụi nhỏ về ăn, tôi cũng phải làm bữa cơm. Để kịp cho hai đứa kia về ăn và thằng ba cũng đi học. Tranh thủ cũng không quá hấp tấp, tao nhào vào bếp làm đồ ăn cho tụi nhỏ, nấu ăn ở dưới quê cực hơn trên thành phố nhiều. Nhà tôi còn nấu củi khi nấu cơm, hay làm bất cứ món gì. Khi đang hỳ hục làm bữa ăn cho cả nhà thì tôi lại nhớ đến em? Em đang làm gì vào lúc này? Em có ăn gì chưa? Sao em vẫn chưa nhắn tin trả lời tôi nhỉ? Em giận tôi nhiều như vậy sao??

11h là bé út và thằng tư đi học về, chúng nó chạy xuống bếp xem tôi đã làm xong chưa, đứa phụ lên chén đũa, đứa phụ đưa đồ ăn lêm mâm. Thằng ba thì chuẩn bị cặp táp chuẩn bị đi học, cũng dọn bàn ở trước vì tôi là người lớn nhất sau đó thằng ba, thằng tư và cuối cùng là pé út.

"Ngon quá" - lâu lắm òi mới được ăn cơm của Hai nấu, pé út khen nức nở

"Vậy phải ăn thật nhiều vào, có sức học nửa" - tôi cười và gắp thêm đồ ăn cho pé út

"Hai ơi, chừng nào Hai lên lại thành phố" - thằng tư hỏi tôi

"Uhm.. Hai ở hơn một tuần ah! đầu tháng Hai lên lại, vì hai có một công việc mới rồi"

"Ủa? hai không làm ở quán trà sữa hả? công việc gì vậy hai?" - thằng ba hỏi

"Uhm... cũng không hẳn, Hai làm gia sư cho con gái cô chủ quán trà sữa, lâu lâu hai cũng qua đó phụ giúp việc, với lại Hai cũng không phải ngủ ở quán nửa, Hai ở nhà của cô chủ luôn, tiện cho việc kiềm cặp"

Tiểu Thư và Nông Dân (cover) -Jensoo-Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ