Chương 18 - Không Ai Muốn Chết Một Mình

729 162 23
                                    

Trong vòng chưa tới ba ngày, bằng một cách nào đó mà Nobume đã nâng sĩ số "trẻ lạc" từ 1 lên 6. Đúng vậy, chỉ mới ba ngày trôi qua nhưng cái truyện này lại kéo dài từ nửa chương 7 tới hết chương 17.

--- Tác giả cũng không hiểu vì sao nó lại thành như vậy nữa.

Nhưng sau khi mọi phong ba bão táp đã qua thì cuối cùng chúng ta cũng bước được sang ngày thứ ba.

Ngày thứ tư --- cũng vô cùng sóng gió.

Nobume ngoại lệ bỗng nhiên thức dậy đúng giờ. Vừa thức dậy là đúng giờ trưa.

Mi mắt khó chịu khẽ mở ra, uể oải vô thức hướng về phía chiếc cánh cửa vẫn đang đóng im lìm. Hôm nay cô đã lập kỉ lục thức dậy sớm. Thức dậy trước lúc Feitan xông v –

Rầm!

"Cô nghĩ mình còn ngủ được tới khi nào!?"

Cánh cửa thô bạo bị đạp ra, lùn lùn một mẩu dáng hình thiếu niên tóc đen mặt mày khó chịu nhìn Nobume. Bản thân tưởng rằng sẽ lại thấy thiếu nữ cuộn mình trong chăn mà khò khò, nào ngờ đã thấy cô ta ngồi dậy sẵn đó.

"Chậc, nay trời có bão hả...?" Mẻ lười đó nay đã dậy trước 12 giờ trưa.

Nobume cảm thấy như thể mình đạt được chiến công tuyệt vời nào đó mà khóe miệng cong lên 5°, cằm hất lên một chút mà mắt thì liếc xuống nhìn đối phương.

Feitan đen mặt một mảng "..." Cô có gì mà đáng tự hào? (눈_눈)

Nay ngoại lệ ngoài Feitan gọi dậy thì còn có thêm một cái đầu vàng lấp ló sau cửa.

"Chị Nobume... Có biến rồi." Shalnark bẽn lén báo cáo, vẻ mặt ba phần nhợt nhạt, bảy phần hoang mang.

Thằng nhóc hôm qua trở về có bị xây xát nhẹ, đã được Pakunoda băng bó cho. Nhưng không lẽ nó...

Nobume lắc đầu vài cái sau khi buông ra tiếng thở dài. Biểu tình giống như vị chủ nhân dần chấp nhận cái chết sắp tới của cái chân sai vặt kia: "... Shalu, ngươi còn bao nhiêu thời gian?"

Shalnark "..." Ha hả?

"Nếu ngươi không muốn chịu đau đớn hãy nói ta. Ta chỉ cần 0.5 giây để chém một đường kiếm thôi."

Shalnark một mặt bày tỏ: "... Không, em đã muốn chết đâu? :)"

"... Chán vậy?"

--- Thôi chị đừng nói gì nữa.

"Nobume, vấn đề không phải việc tên này khi nào chết." Feitan lên tiếng, "... Cô xuống nhà bếp tự xem đi."

"Hả?"

Trên bàn nhà ăn đã bày sẵn những chiếc Donut, loại chưa được phết siro và kem. Nhìn chung nó cũng không khác bánh mì là bao.

Ơ nay đứa nào hiểu đúng ý cô vậy nhỉ?

Đứng trong bếp là hai cô bé đang loay hoay với nồi súp. Machi không muốn ngồi không nên có ý sẽ nấu một bữa cho mọi người. Pakunoda thấy vậy cũng đi cùng phụ giúp. Cùng là con gái với nhau nên cả hai cảm thấy dễ làm quen hơn hẳn.

| Gintama + HxH | Imai Nobume Thợ Săn Xuyên Việt KíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ