1.TAKASHI MITSUYA: Chàng trai cổ điển

139 4 0
                                    


Khi còn nhỏ, tôi hay đọc tiểu thuyết của Kenzabura Oe hay Inoue Hishashi - những nhà văn theo phong cách truyền thống và đậm chất con người - từ những bản dịch của bố tôi. Ông thích dịch sách của Nhật Bản,Thi thoảng cung cấp những bản dịch đó cho những người bạn làm bên xuất bản, nhưng thường Ông chỉ để đó như một thú vui. Ông nói với tôi rằng cuộc sống của mỗi con người giống như một cuốn sách.Câu nói đó mặc dù quá khó hiểu với một đứa bé khi đó mới 10 tuổi nhưng vẫn ăn sâu vào tiềm thức tôi và ảnh hưởng nhiều đến sự phát triển và hình thành nhân cách của tôi.Cũng vì thế, tôi rất có ấn tượng với những người làm những công việc liên quan đến sách. Hoặc ở đó có một định mệnh gì đó đối với tôi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Anh có bao giờ nghĩ là anh sẽ viết mãi không?

- Không, rồi ai cũng sẽ có lúc cạn ý tưởng, anh có phải gà công nghiệp đâu!

-  Thế à, buồn nhỉ, em thích đọc những thứ anh viết.

- Thì khi anh không viết,anh cũng có thể biên tập hay làm những việc khác mà như một cầu thủ không đá bóng nổi nữa thì sẽ làm huấn luyện viên vậy!

Chúng tôi nói điều này với nhau khi tôi và anh ngồi trong một quán trà nhỏ. Chúng tôi ngồi ngoài phố, tôi yêu thích ở đó dù nắng hay mưa tôi ghét bị đẩy vào bốn bức tường.Quán rất vắng, có lẽ vì mở nhạc buồn quá, mà không nhiều người trẻ có thể tìm kiếm niềm vui trong những bản nhạc buồn. Hôm đó là Valentine, chúng tôi định đi xem một bộ phim nhưng không sao kiếm được vé, có lẽ tất cả mọi người đều đổ xô đi xem vào ngày này. Mọi nỗ lực lao vào các trung tâm mua sắm đều vô hiệu. Những con đường quanh hồ mà bình thường chúng tôi hay đi bộ cùng nhau cũng đông như muốn chứng minh rằng nơi đây không hề thiếu người.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định làm điều đang làm. Hít hà những bông hồng mỏng manh được bọc trong giấy báo mà Mitsuya tặng tôi từ sáng sớm,tôi trò chuyện với anh về chiếc đèn để bàn tôi mới mua,về chiếc áo tôi mới tự sửa lại khuy và bản nhạc tôi vừa tập chơi được. Mitsuya ngồi nghe chăm chú,thi thoảng mỉm cười. Anh thường miết ngón tay trên cổ tay tôi khi nghe tôi kể lể, hành động này thường làm tôi ngẩn ngơ như con mèo được vuốt cằm.

-Nếu em đi học cao học ở nước ngoài anh có đi cùng em không?

-Anh không biết. Có thể. Mà tại sao em lại muốn đi học tiếp?

-Em thích

- Em có nhiều ước mơ nhỉ? _ câu hỏi tựa như lời khẳng định, cùng nụ cười dịu dàng.

- Vâng, ước mơ nhiều thì có gì xấu chứ. Ai như anh, em chẳng thấy anh có khao khát gì mãnh liệt cả. Nhiều lúc như kiểu anh bằng lòng với tất cả những thứ anh có bây giờ vậy!  _ Tôi bĩu môi

- Như thế này chưa đủ sao em ?

- Thế nào là đủ?

-  Yêu một người mình yêu. Kiếm đủ tiền có thể làm những việc mình muốn làm. Sống như mình thích.

-  Vậy có lẽ em muốn nhiều hơn anh. Anh suy nghĩ đôi khi thiếu thực tế thế nào ấy!

Nói xong câu này, tự dưng tôi thấy có lỗi. Nhưng Mitsuya không phản ứng gì, anh chỉ cười, như thể đồng tình với những thứ tôi vừa áp đặt.

- Đúng, nhưng biết đâu vì thế mà anh làm được những thứ mà những người khác thực tế không làm được!

   Ngoài Phố, những ánh nắng chiếu xuống đan xen qua những hàng cây rợp lá. Chúng đùa giỡn với nhau. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi trên con đường vắng. Đầy xao động...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mitsuya viết rất nhiều. Ngoài những lúc dành cho tôi, hầu như anh chỉ ngồi ở quán đọc sách hoặc ở trong căn phòng nhỏ - có lẽ yên tĩnh nhất thành phố để nghe nhạc và viết. Anh dành nhiều thời gian cho chữ nghĩa tới mức tôi phải tự đặt câu hỏi, không hiểu có gì đang đuổi theo anh nữa!.  Khi nghe tôi phàn nàn về việc đó, anh thường lập tức rời bàn làm việc, đưa tôi đi ăn ở những quán vỉa hè hoặc cùng xem một bộ phim tình cảm bi kịch nào đó và lau nước mắt cho tôi đang sướt mướt. Mặc dù biết Mitsuya yêu tôi nhưng tôi vẫn thường càu nhàu về cuộc sống có vẻ quá đơn giản của anh, hay kể lối tư duy về cuộc sống của anh.

Tôi thích cách anh làm những món đồ gỗ nhỏ nhỏ tặng tôi. Chúng rất tỉ mỉ. Sự thật là tôi từng say mê ngồi ngắm anh làm việc. Tôi thích sự đau khổ trên khuôn mặt anh mỗi khi nhân vật trong truyện trải qua một khó khăn, yêu cách anh thở phào mỗi khi viết xong một thứ gì đó.... Điều đó diễn ra cả năm đầu khi chúng tôi yêu nhau, càng về sau tôi cảm thấy như thế có lẽ chưa đủ, anh không định làm gì khác, thậm chí không có nhu cầu tiêu tiền nhuận bút từ những cuốn sách anh viết. Mỗi lần tôi nói về chủ đề đó Mitsuya thường cười.

-Biết đâu anh sinh ra chỉ để làm thế này. _ Một lát sau anh nói thêm - Hoặc để làm một điều gì nữa mà có lẽ bây giờ anh cũng chưa biết.

Tôi không có cách nào ngoài việc tiếp tục nhăn nhó nhưng đành mặc kệ anh lại với bàn làm việc. Anh còn xoa đầu con khỉ con là tôi, nói :

-Ngoan, em. Em đã yêu anh vì anh như thế mà!

[TOKYO REVENGERS] [ All Husbando] THẬT RA, TÔI YÊU ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ