Hôm nay gặp Jaemin làm tâm tình Renjun có chút phức tạp. Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng anh sẽ lo lắng khi cậu bị thương. Renjun thật sự cảm thấy khó hiểu, Jaemin mà cậu từng biết không phải loại người như thế. Anh ấy không phải là người nhìn cậu là liền chán ghét, cậu bị thương hay bị gì cũng mặc kệ hay sao?! Rốt cuộc hôm nay là như thế nào, là thương hại đúng không? Renjun bật cười. Cũng đúng thôi! Coi như là rủ lòng thương đi.Nhưng khi nãy rõ ràng là người ấy theo cậu về đến tận nhà, còn nấp ở phía sau gốc cây. Renjun không muốn vạch trần nhưng thực không hiểu Jaemin vì cớ gì phải làm vậy. Cậu cũng đã nói là đừng làm phiền rồi mà. Renjun cảm thấy đau đầu.
Cậu nằm phịch ra giường, mông lung nhìn trần nhà. Nếu như ngày đó không yêu thích Jaemin thì mọi chuyện có tốt hơn không? Nếu như lúc ấy đừng tỏ tình rồi cho cậu hi vọng thì có phải tốt hơn không? Nếu như...
"Có thể cho anh thêm cơ hội không?"
Câu nói ấy văng vẳng trong đầu Renjun. Chính cậu không ngờ, anh sẽ nói câu ấy. Renjun thấy nực cười. Anh là người khởi đầu cũng là người đề nghị dừng lại, rồi giờ lại muốn tiếp tục. Renjun không hiểu Jaemin nghĩ gì, lại muốn làm gì nữa. Chỉ biết bản thân ngay tức khắc từ chối rồi bỏ đi, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì.
Tiếng điện thoại bất chợt vang lên làm cậu giật mình, Renjun nhíu mày nhìn dãy số lạ. Chần chừ một lúc lâu, cậu mới gạt máy nghe.
"Alo?"
"Là anh, Renjun."
Cả người Renjun cứng đờ. Là giọng của Jaemin. Là anh gọi cho cậu.
Như nhận ra cậu hoảng hốt, Jaemin cũng chần chừ một lúc lâu mới cất tiếng.
"À...anh..."
Jaemin chưa nói xong, Renjun đã cắt ngang.
"Vì sao biết số?"
"À...là anh hỏi trợ lý tổng giám đốc Jung.....Anh thấy hai người rất thân nhau nên...Renjun chờ đã, đừng tắt máy được không? Có thể nghe anh giông dài không?"
"Vì sao phải nghe?"
"Anh....anh muốn..."
Không để Jaemin nói, Renjun lại tiếp tục chen vào.
"Jaemin, không phải hôm nay chúng ta gặp nhau cũng nói chuyện rồi sao, tôi cũng rất cảm kích vì anh đã quan tâm kẻ đáng thương như tôi. Đừng làm phiền tôi nữa được không?"
Nghe Renjun nói xong, lòng Jaemin có chút trùng xuống.
"Thực xin lỗi vì làm phiền em. Anh hứa không có lần sau đâu. Với lại, em không phải kẻ đáng thương, em là Renjun. Nhưng sẽ rất buồn nếu không được nhìn thấy em."
"Anh có ý gì?"
Renjun ngờ vực hỏi lại. Đầu dây bên kia hít một hơi thật sâu rồi mới mở miệng.
"Renjun...anh muốn theo đuổi em."
Tim Renjun "thịch" một tiếng. Jaemin muốn theo đuổi cậu. Cậu không nghe lầm chứ?
"Anh có biết mình nói gì không?"
"Anh là thành tâm muốn theo đuổi em Huang Renjun!"
BẠN ĐANG ĐỌC
(Najun) Em không hiểu!
RandomOh baby I still miss you everyday You're always in my mind Up only wattpad B:14/8/2021 E: 4/10/2021