Chap 10

751 52 0
                                    


"Ta đã tới đây rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được nàng."

Hắn vừa nói vừa vươn tay tựa hồ muốn dắt nàng, Thái Anh không tự chủ được lui về phía sau mấy bước. Ánh mắt Phác Chí Long tối sầm nhưng vẫn ôn hòa có lễ, thu tay, thấp giọng nói: "Nàng thật tiều tụy."

Nàng có tiều tụy sao? Khóe miệng Thái Anh giật giật, nếu như mấy tháng trước, nói nàng tiều tụy là thật, bất quá trong mấy tháng này nàng cơm no rượu say, được Lệ Sa nuôi nấng càng thêm mượt mà, mặt mày hồng hào rạng rỡ, nhìn thế nào cũng không thể thấy tiều tụy chứ?

Nàng chạm phải ánh mắt Phác Chí Long , đột nhiên hiểu rõ câu "tiều tụy" kia nghĩa là gì. Lúc trước về vật chất, Phác Chí Long thật sự không bạc đãi nàng. Lễ phục, trang sức, châu báu quý giá nàng dùng nghe nói đều là kiểu dáng mới nhất ở vương đô khi đó, mỗi thứ đều tinh xảo hoa lệ, không giống nàng hiện tại tóc bím, áo bông, bên ngoài choàng vải bố*, không trang điểm tinh xảo, không ăn mặc hoa lệ. Phác Chí Long cảm thấy nàng tiều tụy là đương nhiên.

*vải bố: vải thô.

Nàng rất muốn nói cho Phác Chí Long , nàng chỉ là một phù thủy ở thôn phù thủy, tuy thích quần áo xinh đẹp cùng châu báu lấp lánh nhưng ngày thường nàng vẫn thích trang điểm đơn giản "tiều tụy " như vậy. Mỗi ngày cùng mọi người so sánh phàn nàn kiểu dáng của quần áo mới, khoe khoang đá quý lớn nhỏ trên người, nàng mệt mỏi. Chẳng qua trước kia những lời này nói không nên lời, hiện tại càng không có gì để nói.

Thấy Thái Anh không lên tiếng, Phác Chí Long cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: "Cùng ta trở về đi, ta rất nhớ nàng."

Thái Anh nhẹ nhàng cười cười, có chút mất mát. Nhìn thấy Phác Chí Long , vốn dĩ nàng còn nghĩ bản thân sẽ rất kích động nhưng hóa ra, nàng bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng. Đối với việc mình có thể bình thản đối mặt với cô như thế, nàng cảm thấy có chút vui mừng, hít sâu một hơi, nói hết ra những điều đã nghĩ kỹ: "Lúc trước ta vẫn luôn muốn gặp ngươi, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, ngươi hẳn cũng đã kết hôn, chúng ta nên dừng lại ở đây thì tốt hơn."

"Ta đã lui hôn ước."

Nghe thấy câu nói đó, Thái Anh không thể tin nhìn hắn , khẩu khí Phác Chí Long bình đạm tiếp tục nói: "Nàng cũng biết, cưới nàng ta là liên hôn chính trị. Nhưng ta đã nghĩ kỹ, ta có thể từ bỏ vương vị, nhưng ta không muốn từ bỏ nàng."

Hắn còn chưa dứt câu, tay nắm tay Thái Anh, kéo nàng vào trong lồng ngực mình. Thái Anh chìm trong kinh ngạc, rổ ma dược từ trên tay rơi xuống, trong phút chốc hoàn toàn quên phản ứng.

Mắt thấy môi Phác Chí Long suýt chạm đến môi mình, Thái Anh mới giật mình hốt hoảng đẩy cô ra. Có lẽ là bởi vì mấy tháng qua quen đẩy Lệ Sa cường tráng, sức lực nàng tăng lên không ít. Phác Chí Long không phòng bị, bị nàng đẩy lùi vài bước, thiếu chút nữa té ngã.

Phác Chí Long khó khăn đứng yên, chật vật kích động nói: "Thái Anh, nàng thật sự không muốn tha thứ cho ta sao? Bất luận là quá khứ hay là hiện tại, ta đều yêu nàng! Lúc trước ta thừa nhận mình quá mức do dự không dứt khoát, làm tổn thương nàng, nhưng ta vẫn chưa từng quên nàng. Từ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy nàng, ta đã biết mình yêu nàng. Nhưng ta quá ngu xuẩn, vẫn cứ thuyết phục mình tất cả chỉ là nhất thời ý loạn tình mê. Khi ta thật sự mất đi nàng, mơ lại những chuyện đó, ta mới biết được ta..."

Nhân thú chi tâm - COVER LiChaengNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ