Chương 9

181 16 5
                                    

"Tôi..." ánh mắt Lý Ninh Ngọc lóe lên, không nói gì, bầu không khí nhất thời lâm vào ngưng trệ.

Cô đương nhiên sẽ không hoài nghi tình cảm của mình đối với Hiểu Mộng, chỉ là trong lúc nhất thời thật sự xấu hổ mở miệng.

Cố Hiểu Mộng đợi một hồi, thấy Lý Ninh Ngọc không có ý định tiếp tục nói tiếp, lập tức cầm túi xách đứng dậy muốn đi, nhưng bước chân chậm lại, cúi đầu nhìn về phía cổ tay mình bị cầm.

"Đừng đi..." Lý Ninh Ngọc nắm chặt cổ tay nàng, trong lòng hoảng sợ, không dám do dự nữa, thanh tuyến trong lạnh khẽ run lên, "Hiểu Mộng. tôi yêu em. "

Xoay người, Cố Hiểu Mộng vẻ mặt hứng thú nhìn mặt Lý Ninh Ngọc một đường đỏ đến vành tai, buông tay cô ra, cúi đầu không biết làm sao đứng tại chỗ.

Nàng cười đến cong mặt, giơ tay sờ sờ hai má đỏ bừng của Lý Ninh Ngọc, đầu ngón tay xúc cảm mềm mại, hơn nữa... quả nhiên rất nóng!

"Nếu đã như vậy, vậy thì đến đuổi theo ta đi." cô buông tay ngồi trở lại sofa, vẫn cười như trước, ngữ khí lại rất đứng đắn, "Đến theo đuổi tôi, để cho tôi một lần nữa yêu chị, chị chỉ có một lựa chọn này! "

Vấn đề lúc trước là hai con đường nàng lưu lại cho Lý Ninh Ngọc, cũng là cơ hội duy nhất lựa chọn. Nếu nàng trả lời là không, vậy mình sẽ lập tức rời đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Nhưng nếu nàng đã lựa chọn cô, như vậy từ giờ khắc này trở đi, toàn bộ nửa đời sau của Lý Ninh Ngọc đều đừng mơ tưởng thoát khỏi Cố Hiểu Mộng của cô, cho dù nàng hối hận, cô tuyệt đối sẽ không buông tay!

Lý Ninh Ngọc mờ mịt ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, "... Theo đuổi? tôi không biết... làm thế nào để làm điều đó? "

Cô đối với Cố Hiểu Mộng 'độc đoán chuyên nghiệp' không có dị nghị, cô yêu nàng ấy, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, cô quả thật đã không biết đến tột cùng làm như thế nào mới là chính xác. Nếu hiện tại Hiểu Mộng đưa ra yêu cầu, vừa vặn không cần nàng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần tuân theo là tốt rồi.

"Cái này phải tự mình suy nghĩ, bằng không suy nghĩ một chút vì sao chị lại yêu tôi, lúc trước tôi làm với chị như thế nào ?" Cố Hiểu Mộng nhíu mày, kéo người đứng ở một bên đến bên người.

Lý Ninh Ngọc bị lôi kéo thuận theo ngồi xuống, nàng lắc đầu, cảm thấy đề nghị này không có tác dụng gì, "Đó không giống, mặt trời sáng ngời ấm áp, chỉ là tồn tại, cũng đủ để cho người ta yêu thích. "

"... Ngươi đây không phải rất hiểu sao, lời tình mở miệng liền đến. " Cố Hiểu Mộng giơ tay quạt gió, không hiểu sao cảm thấy hai má nóng lên.

"Đây cũng không phải là lời nói tình..." Lý Ninh Ngọc nhíu mày nhếch môi nhẹ nhàng cười cười, "Chỉ là sự thật mà thôi. "

"Sự thật?" Cố Hiểu Mộng sờ cằm, suy tư một phen, không cam lòng yếu thế nói: "Vậy tôi cảm thấy chị hẳn là mặt trăng, cho dù ở trong bóng tối, cũng vĩnh viễn trong trẻo trong sáng, thanh huy không giảm. "

"Nhưng mặt trăng phản chiếu ánh sáng của mặt trời, chỉ có mặt trăng có mặt trời, sẽ là mặt trăng hoàn chỉnh."

"Thì ra ngươi thích ta như vậy ! " Cố Hiểu Mộng lập tức ngã xuống sô pha, cười vui vẻ không thể chống đỡ, nhìn Lý Ninh Ngọc cũng không khỏi giãn ra mặt mày.

[BHTT] ( CP Ngọc Mộng) Trả ThùNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ