Chương 11

196 15 0
                                    

Nàng cầm lấy một cái khăn mặt tùy ý lau tóc, sau đó bọc tóc lại, lại cầm một cái khác, vừa quay người liền thấy Lý Ninh Ngọc vẫn ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích, nhất thời có chút lo lắng đi qua, "A Ngọc? Chị không khỏe sao? "

"... Không, không. " khuôn mặt của Lý Ninh Ngọc vẫn chôn trong hai tay, khiến cho thanh âm buồn bực.

"Vậy tại sao không đứng dậy?" Cố Hiểu Mộng đem một cái khăn mặt khác đắp lên đầu cô lau cho cô.

"..." Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Hả" cô ấy không nghe rõ.

"... Tôi nói về quần áo. "

Cố Hiểu Mộng chớp chớp mắt, phản ứng lại, phốc một cái cười ra tiếng, "Đã như vậy chị còn hại cái gì xấu hổ . "

Lý Ninh Ngọc bị nàng cười vừa xấu hổ vừa giận, cũng không ngẩng đầu, lấy tay sờ soạng nàng một cái, "Mau đi. "

"Được rồi, em đi lấy cho chị." Cố Hiểu Mộng nhéo đầu lỗ tai đỏ bừng mà cô giấu ở giữa sợi tóc, ra khỏi phòng tắm chọn một bộ đồ ngủ cho cô, thuận tiện cầm cho mình một cái.

Để tránh cho Lý Ninh Ngọc thẹn quá hóa giận, sau khi cô đưa quần áo cho cô liền tự giác rời khỏi phòng tắm, tự mình mặc ở bên ngoài.

Hai người bọn họ cao không sai biệt lắm, nhưng Lý Ninh Ngọc so với nàng gầy hơn một chút, nhất là bộ ngực, khiến cho áo nàng mặc hơi chật, bất quá cũng không có gì đáng ngại.

Đợi cô mặc quần áo xong, cửa phòng tắm phía sau cũng mở ra, Lý Ninh Ngọc mím môi sắc mặt bình tĩnh đi ra, nhìn kỹ lại có thể nhận ra khi đi bộ chân cô có chút run rẩy.

Cố Hiểu Mộng mắt vàng, liếc mắt một cái liền nhìn ra không thích hợp, "Chân chị mềm nhũn? "

"... ngồi xổm tê dại. "

Cố Hiểu Mộng lại muốn cười, nhưng nhìn thấy ánh mắt người trước mặt nhất thời giận dữ tợn trừng qua, vẫn kiên quyết đem ý cười nhịn trở về, ho nhẹ hai tiếng nói: "Em đến ôm chị đi. "

Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, đi qua dễ dàng ôm ngang người đi vào phòng ngủ, "Chị cũng quá gầy, ôm lên nhẹ nhàng, thân thể phải hảo hảo dưỡng dưỡng. "

Nói như vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên một ít mảnh nhỏ ký ức, là bộ dáng Lý Ninh gọc khi phát tác hen suyễn cùng khi mắc bệnh dạ dày, bước chân nàng dừng lại một chút, đem cơn đau đầu quen thuộc nhẫn nại qua, tiếp tục đi về phía trước.

"Chờ tôi mập lên em liền ôm không nổi tôi." cánh tay Lý Ninh Ngọc vòng quanh cổ nàng, rũ mắt cười khẽ.

"Không, em có thể tiếp tục tập thể dục, nếu chị càng ngày càng nặng, nói không chừng một ngày nào đó em sẽ trở thành cao thủ cử tạ tham gia thế vận hội." Cố Hiểu Mộng nhíu mày, cười đến ầm ầm.

"... Chạy xe lửa đầy miệng. "

Cố Hiểu Mộng cũng không so đo, đợi đến phòng ngủ đặt người lên giường, vẻ mặt cô tự nhiên cũng bò lên, "Trời đã tối, em ở lại chỗ chị một đêm chị không ngại chứ. "

[BHTT] ( CP Ngọc Mộng) Trả ThùNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ