Chương 10

205 14 8
                                    

Không biết vì sao, khi nghe được cái tên này, trái tim Cố Hiểu Mộng đột nhiên đập mạnh một cái. Cô nháy mắt mấy cái, đè nén sự khác thường trong lòng, "Ngẫu Nhiên? tôi nhớ điều này, như thể tôi đã nhìn thấy nó rất nhiều lần trước đây. "

Nhưng cô luôn cảm thấy loại cảm giác này không phải đến từ kịch nói, cho nên là vì cái gì...?

"Chuyên tâm xem đi, sắp bắt đầu rồi." thấy nàng có chút không yên lòng, Lý Ninh Ngọc nhắc nhở.

"Ồ..."

Diễn xuất bắt đầu, cốt truyện quen thuộc đổi người khác diễn cũng sẽ có hương vị khác nhau, nhưng Cố Hiểu Mộng chống cằm nhìn như nghiêm túc xem kịch sân khấu, tâm tư đã không biết chạy đi đâu.

Đợi kịch nói kết thúc, Lý Ninh Ngọc quay đầu nhìn về phía cô, phát hiện cô đổ mồ hôi trên trán, "Hiểu Mộng, em rất nóng sao? "

"Ừ?" Cố Hiểu Mộng giật mình phục hồi tinh thần, giơ tay lau mồ hôi trên trán, hàm hồ từ chối nói: "Nó hơi nóng, chúng ta hãy quay về đi. " nói xong, nàng đứng lên đi ra ngoài sân.

Lý Ninh Ngọc kỳ quái nhìn nàng một cái, không nghĩ nhiều, liền đi theo.

Đợi ra khỏi sân vận động, bên ngoài trời đã tối, trăng sáng treo cao, rắc từng luồng thanh huy.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, hai người đi cạnh nhau, gần cửa nhà, Lý Ninh Ngọc mím môi, ánh mắt lóe lên nói: "Hôm nay em... em có hạnh phúc không? "

"Vui vẻ nha, rất vui vẻ!" Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu nhìn về phía cô, cong mặt cười.

"Vậy..." Lý Ninh Ngọc muốn nói lại thôi.

"Ừ?" Cố Hiểu Mộng nhíu mày, có chút hứng thú nhìn cô.

"...... Không có gì đâu. "

"Được rồi, em biết chị muốn nói cái gì." Cố Hiểu Mộng cười khanh khách dừng bước, tay trái ôm lấy cổ người bên cạnh, tiến lại gần hôn lên môi cô một cái, "Tiếp tục cố gắng, A Ngọc. "

Nói xong nàng liền mặt mày vui vẻ chạy xa, lưu lại Lý Ninh Ngọc mặt đỏ tai hồng tại chỗ cứng ngắc thẳng tắp thành một cây gậy trúc. :D

Thật lâu sau, Lý Ninh Ngọc phục hồi tinh thần lại, giơ tay sờ sờ hai má vẫn mơ hồ nóng lên, rũ mắt cười khẽ một tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút bất đắc dĩ, "A Ngọc...? Không lớn không nhỏ. "

Cố Hiểu Mộng ở đầu kia nhanh như chớp chạy về Cố gia, vọt thẳng về phòng ngủ, tung người nhảy lên đem chính mình ngã trên giường, cô giống như quay qua lăn lại.

Qua một hồi lâu, cuối cùng cô cũng lăn mệt mỏi, dùng đầu ngón tay chạm vào cánh môi, phảng phất còn lưu lại xúc cảm mềm mại lúc trước, lại nhịn không được cười ngây ngô.

Nhưng cảm giác đau đớn mơ hồ lưu lại trong đầu khiến cô lại nhớ tới lúc trong nhà hát, cô đau đầu dữ dội, từng mảnh ký ức lại xuất hiện, cuối cùng ghép lại thành một đoạn hoàn chỉnh —— cô nhớ lại bài "Ngẫu Nhiên".

Trong một khoảnh khắc nhớ lại bài hát, nhiều hình ảnh về đêm đó theo đó tràn vào tâm trí, sườn xám trắng và váy đỏ, quà sinh nhật của chiếc váy trắng nhỏ được nhuộm đỏ bởi rượu vang, và một điệu nhảy đôi trên bàn.

[BHTT] ( CP Ngọc Mộng) Trả ThùNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ