"Ngươi mất trí nhớ nhưng ta cũng không có, nếu không phải đủ hiểu rõ tình cảm của ngươi đối với muội muội ta, ta làm sao có thể dễ dàng đem muội muội dễ dàng đẩy cho ngươi."
"Chính là bởi vì ta mất trí nhớ, ngươi làm sao có thể xác định ta vẫn sẽ yêu nàng như trước đây? đặc biệt là khi tôi biết những gì đã xảy ra trước đây. " Cố Hiểu Mộng càng nghi hoặc, thoạt nhìn cô ấy giống người treo cổ trên một cái cây sao?
Phan Hán Khanh bị nàng hỏi đến sửng sốt, hỏi ngược lại: "Ngươi không phải để cho tiểu Ninh theo đuổi ngươi sao, nếu ngươi không thích nàng vì sao lại làm như vậy? "
Cố Hiểu Mộng trợn trắng mắt cười nhạo một tiếng, "Hai anh em các cậu sao ở phương diện tình cảm đều đơn thuần như vậy, nói không chừng ta liền là vì trả thù cô ấy cố ý nói như vậy đây? "
Không nghĩ tới còn có khả năng này Phan Hán Khanh bị những lời này làm kinh ngạc vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, nói đều quên nói.
"... Em có phải không? " ngược lại Lý Ninh Ngọc vẫn không nói gì bỗng nhiên lên tiếng, trong mắt lộ ra thần sắc mê mang.
"Em..." Cố Hiểu Mộng mài giũa răng hàm sau, bước nhanh đến bên cạnh cô, giơ hai tay lên nắm lấy hai má cô kéo hai bên, "Chị ngốc sao! "
"Đau." mặc dù nói như vậy, nhưng mặt mày nàng mỉm cười, không giống bộ dáng bị đau.
Cố Hiểu Mộng căn bản không dùng sức, biết cô mở to mắt nói dối, hay là buông tay xoa xoa cô, " Đừng làm nũng, em tức giận. "
"Ta không có."
Phan Hán Khanh ở một bên vừa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần liền thấy các nàng ở bên cạnh không coi ai tán tỉnh, nhìn ra hai người tiến triển không nhỏ hắn tự giác dư thừa, "Tiểu Ninh, ca đi trước. " nói xong cũng không đợi hai người phản ứng, nhanh như chớp chạy đi.
"..." Cố Hiểu Mộng không nói gì nhìn anh rời đi, lười để ý," Em cũng đi trước, những nguyên liệu nấu ăn này phải nhanh chóng đóng băng để tránh hỏng. " cô ấy xách túi lên bằng một tay và chuẩn bị ra ngoài.
"Chờ một chút." Lý Ninh Ngọc bỗng nhiên tiến lại gần, nhịn xấu hổ hôn lên môi cô một cái, ngữ khí áy náy nói: "Thực xin lỗi. "
Xin lỗi mới vừa rồi lại hoài nghi tình cảm của nàng đối với mình.
"Hừ, tha thứ cho chị." Cố Hiểu Mộng cong mặt mày cười rộ lên, đưa tay điểm trán cô, " Học hỏi không ít. " biết chủ động hôn cô ấy.
Sau khi lái xe trở về Cố gia, Cố Hiểu Mộng đi vào phòng bếp trước, lưu lại nguyên liệu nấu ăn nấu cơm trưa, đem phần còn lại bỏ vào hầm băng.
Lúc này cách buổi trưa còn sớm, nàng ở Cố gia một hồi liền muốn chạy về phía Lý Ninh Ngọc, dù sao cách gần, nàng cũng không ngại phiền toái.
Nhưng trong đầu đột nhiên lại bắt đầu tràn vào mảnh vỡ ký ức mới, đều là những chuyện vặt lộn xộn, có liên quan đến cha mẹ, còn có bộ phận tình báo thuyền mật mã mấy ngày ở chung với Lý Ninh Ngọc, quá mức hỗn loạn, đành phải tự mình chắp vá.
Trì hoãn như vậy, cách buổi trưa cũng không xa, cô thúc giục đầu bếp làm ra bữa trưa của mình và Lý Ninh Ngọc trước, sau đó xách hộp thức ăn chạy ra ngoài, đem Miss Triệu ở một bên oán giận gần đây mỗi ngày không có nhà Miss Triệu bỏ lại sau đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] ( CP Ngọc Mộng) Trả Thù
Ficção GeralĐÃ XIN PHÉP TÁC GIẢ Tên gốc:《报复》 Tác giả: 噤声k Số chương: 18 chương + 1 phiên ngoại Nội dung: Viết về ba năm kể từ khi Hiểu Mộng ra khỏi Cầu Trang thì Nhật thất thủ, Trung Quốc mới được thành lập...v..v. Lý Ninh Ngọc còn sống quay về Hàng Châu đến Cố...