[16]

1.1K 201 139
                                    

16.



Kể cũng lạ, rõ ràng thời gian hai người sống trong căn hộ cũ này cũng chưa lâu lắm, thế nhưng lúc vặn mở ổ khóa cửa bằng chiếc chìa khóa đồng, cả hai không hẹn mà cùng xuýt xoa cảm thán, cuối cùng cũng được về nhà.

Thực ra họ chẳng vắng nhà được bao lâu, song ai cũng có cái mệt riêng.

Cả thế giới đều đang chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác, nhưng sinh nhật năm nào cậu cũng là người mệt nhất. Tiêu Chiến tận tâm hoàn thành tốt vai trò của một phù rể, song lại bị một số chuyện phát sinh giữa chừng đẩy lên đầu sóng ngọn gió, được phen kinh hồn bạt vía, cả tinh thần lẫn thể xác đều uể oải rã rời. Bởi thế hai người về đến nhà cũng chẳng giao lưu gì nhiều, cứ thế ngả lưng ngủ mê mệt. Trong phòng chỉ có tiếng quạt máy quay đều, ngủ đủ mười hai tiếng từ lúc còn sáng cho đến khi tối trời, Tiêu Chiến mới dần dần đi vào trạng thái hồi phục ý thức. Anh thẫn thờ ngồi trên giường, nhìn ra màn đêm đặc quánh ngoài cửa sổ, tạm thời không biết mình đang ở đâu, phải đờ đẫn đi sang phòng bên cạnh, trông thấy bạn cùng nhà nằm thẳng cẳng úp mặt xuống chăn mà say giấc nồng, bấy giờ anh mới tỉnh táo lại.

Vương Nhất Bác ngủ ở chỗ lạ thì nằm rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, trông ngoan phải biết, thế nhưng thực ra cậu cũng sẽ lăn lộn nếu được ngủ giường quen, đôi khi mệt quá, cậu còn ngáy nhè nhẹ nữa, song Tiêu Chiến tự lắp sẵn lăng kính fan bố, nghe tiếng thở phì phò của cậu mà cũng thấy dễ thương.

Đến lúc sực tỉnh ra, Tiêu Chiến mới phát hiện mình đã đứng trước cửa phòng ngủ của người ta lâu lắm rồi, khóe miệng còn đương tủm tỉm cười, chẳng khác nào biến thái. Anh hoảng hốt bỏ trốn khỏi hiện trường, người trên giường vẫn không hay biết gì, chìm trong giấc ngủ say.


Anh Chiến nhanh nhẹn nấu bốn gói mì tôm, gọi người vừa ngủ đẫy một giấc dậy: "Ăn tí đi rồi ngủ tiếp." Anh tất bật dọn dẹp trong phòng bếp, cậu lững thững bước vào cũng không đỡ đần gì, chỉ ngồi thẳng xuống cái ghế gấp đặt cạnh bàn uống nước, cứ ngẩn ra mà nhìn bó hoa cát tường cắm trong lọ.

"Em ngủ mơ."

Tiêu Chiến nghe cậu khẽ giọng lẩm bẩm như vậy lúc bê bát mì đến chỗ Vương Nhất Bác, người kia còn vừa nói vừa thẫn thờ ngồi ngắm hoa, gương mặt vẫn hằn rõ vệt chiếu, từng vết hằn in ngang trên bầu má phính nom hơi khôi hài.

"Mơ thấy gì thế?"

"Mơ thấy cảnh... em cưới, cũng ôm đúng bó hoa này nè." Người ta thường bảo ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưới xin cả, mà hôn lễ trong mơ cũng kì quặc hết sức, bởi lẽ ở đó, cậu ôm bó hoa, mặc váy cưới, để tóc dài ngang lưng, rõ là một cô dâu, còn người đứng bên cạnh nắm tay cậu trông cũng quen lắm, nhưng trong mơ cậu chỉ lo cuống cả lên, chưa kịp nhìn kĩ xem chú rể là ai.

Cậu ra sức vén cái váy to bồng bềnh lên, khoe ra cặp chân dài: "Tôi là đàn ông! Tôi là đàn ông đấy người anh em, tôi không thể lấy anh được!"

Nhưng người bên cạnh lại nói với cậu một cách đầy tha thiết: "Không sao, em có lông chân thì anh vẫn yêu."


[BJYX] [Trans] Phim giảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ