Chương 30: Thảm sát ở Shibuya (phần cuối) Tình cảm chân thành.

1.1K 188 71
                                    

"Tại sao lại là em ấy?" Ran hốt hoảng nhìn bạn đang nằm trên băng ca.

Bộ đồng phục màu đen trùng với bang phục Touman, điều đó giúp người ngoài không nhìn thấy những vết máu trên người.

Nhưng chiếc chăn trắng và băng ca đều bị nhuốm đỏ bởi thứ chất lỏng trên người bạn.

Đầu óc anh rối lại, chẳng còn gì khác ngoài khuôn mặt đã tái xanh của bạn.

Bé con của Ran tại sao lại lạnh như vậy?

Chẳng còn một hơi thở.

Đúng, không phải là nhiệt độ thật của cơ thể bạn đâu, mà là do thời tiết!

Ran tự trấn an mình, anh cầm tay bạn thật chặt, lúc bấy giờ mới nhận ra bàn tay ấy đã bị lủng một lỗ bởi viên đạn ghim sâu.

Khuôn mặt bạn trong mắt Ran luôn tuyệt mĩ và xinh đẹp, giờ đây chỉ còn lại máu và máu.

Ran muốn lau đi đống máu đó, anh không thể để bé con của mình như thế này được.

"Y/N, em ơi, em có nghe anh không?" Anh bỗng biến sắc khi bạn chẳng đáp lại lời nào.

Trên mặt bạn, trán, mũi, miệng, nơi nào cũng đầy máu, thậm chí phía sau đầu cũng như thế.

Làn da trắng hồng luôn ửng đỏ giờ đây thật nhợt nhạt và xanh xao, cùng với màu đỏ của hoa hồng.

Ran chưa bao giờ ghét màu đỏ đến vậy, Ran chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như thế này.

Rồi anh lại nhìn xuống bụng bạn, là một cây dao nhỏ đang ghim sâu vào máu thịt.

Da đầu Ran bắt đầu tê dại, bây giờ chẳng còn nhìn ra đâu là thịt đâu là xương rồi, tất cả đều bị cái màu chết tiệt đó che lấp.

Ran rung lên, vội đặt bàn tay đầy máu đã lạnh lên má mình, cố tìm kiếm hơi ấm trong vô vọng.

Con đường đầy bóng tối này, anh không thể tìm được một tia sáng.

"Người nhà bệnh nhân chờ ở ngoài." Y tá ngăn không cho anh và những người còn lại vào phòng cấp cứu.

Khi đèn sáng lên, đó cùng là lúc tim Ran thắt lại từng đợt. Anh đang sợ hãi.

Cảm giác mà anh chưa bao giờ trải qua, chưa bao giờ muốn trải qua và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua. Thật đáng sợ.

Trong lòng Ran thật sự đang rất hoảng loạn, còn hơn lúc nhìn thấy Rindou bị đánh nữa.

"Y/N sẽ không sao đâu." YF/N 1 đến gần, nhìn thấy Ran cũng biết rồi.

Mặc dù bạn không kể, nhưng với đôi mắt đã trải qua mười mấy năm cuộc đời, ông anh biết đây là ai.

Bạn thân chứ ai?

YF/N 2 ngồi xuống ghế, hai tay để lên thành tựa, ngửa đầu nhìn trần nhà trắng toát.

Bọn họ quá bất cẩn, nếu đến sớm hơn một chút thì bạn đã không bị thương thế này.

Hoặc ít ra nếu chịu theo dõi định vị gắt gao hơn, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.

Tất cả đều là hai người họ ỷ y rằng Thủ lĩnh có thể làm tất cả mọi thứ mà an toàn trở về.

[Ran x You] DASONI Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ