Sáu năm trước.
"Mày nói cái gì?"
Ông Jeon gầm lên đồng thời đứng bật dậy với một lực mạnh đủ để đẩy ngã cả chiếc ghế gỗ phía sau vang lên một tiếng rầm lớn. Bohyuk ngồi ngay bên cạnh ông bị âm thanh lớn vang đến dọa giật bắn cả mình, cậu chàng không dám phát ra một tiếng động mà chỉ chậm rãi đặt đôi đũa xuống bàn, lén lút đưa mắt nhìn Wonwoo.
"Ông...ông ơi, ông bình tĩnh chút đã..."
Bà Jeon cũng đã đứng bật dậy và đặt hai tay lên vai chồng mình nhằm trấn tĩnh ông. Nhưng thực chất thì trông bà như đang phải dùng thân mình chắn giữa chồng và con trai để ông không sấn nhào đến mà động tay động chân với anh.
Ông Jeon mặc kệ lời trấn an của vợ mình mà vẫn chòng chọc nhìn vào đứa con trai lớn trước mặt, tức giận đến đỏ mặt tía tai. Ông chỉ thẳng tay vào mặt anh rồi gằn từng tiếng qua kẽ răng:
"Mày dám nói lại một lần nữa cái từ đó..."
"Đó vẫn là sự thật cho dù bố có không chấp nhận-"
"Đúng vậy tao không chấp nhận!"
Ông Jeon cắt ngang lời Wonwoo bằng tiếng hét đến vang cả căn bếp. Bohyuk lúc này đã khúm núm co người lại nhưng vẫn cố gắng lắc đầu ra hiệu cho anh trai đừng nói thêm gì nữa. Bà Jeon thì vẫn đang không ngừng tìm cách hạ hỏa chồng mình đồng thời đánh mắt khuyên nhủ Wonwoo, vẻ mặt của bà hiện rõ hai từ "bất lực".
"Nếu vậy thì bố vẫn sẽ để con tiếp nối doanh nghiệp của bố sao?"
Đó hẳn phải là một câu hỏi mang tính thách thức đối với ông Jeon. Hai hàng mày của ông nhíu lại căng thẳng, ông bảo:
"Mày vẫn muốn phản tao chứ gì? Mày nói điều đó ra là chỉ để tao bỏ cuộc với mày, được, tao cho mày toại nguyện chứ tao không chấp nhận có thể loại người như mày trong cái nhà này!"
Trông thấy bố mình tức giận đến run rẩy cả cơ thể như thế, Wonwoo cũng đã có chút sợ hãi, nhưng anh không thể hiện nó ra mặt.
"Mày nhanh cút khỏi đây, và đừng bao giờ gọi tao một tiếng bố nữa nếu mày vẫn cố chấp như thế."
"Được thôi, nếu ông muốn như thế."
Đôi mắt của Wonwoo nhìn người mà cậu đã từng gọi thân thuộc là "bố", trống rỗng và vô hồn đến đau lòng.
Hiện tại.
Wonwoo của năm hai mươi tuổi đã dũng cảm như thế, dám rời bỏ chính gia đình và mái ấm của mình. Thật ra lý do khiến anh bỏ đi không chỉ dừng ở việc bố không chấp nhận anh đồng tính, lời thú nhận đó chỉ là một giọt nước làm tràn ly mà thôi.
Động lực lớn nhất của Wonwoo chính là để thoát khỏi cái danh "con rối của ông Jeon". Vì sự kỳ vọng của mọi người mà anh đã phải đánh đổi cả thời tuổi trẻ chỉ để răm rắp thực hiện theo những định hướng sắp đặt sẵn của bố, của gia đình. Để rồi khi ngoảnh đầu nhìn lại, Wonwoo nhận ra những năm tháng thanh xuân trước kia chưa bao giờ là của anh và cũng chưa bao giờ là vì anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SHORTFIC] [MEANIE] Hôm Nay Chúng Ta Cuồng Dại
Fanfiction"Về câu chuyện giữa hai con người có nhiều phần trầm trong cuộc sống mà dẫn đến chán nản và có ý định giải thoát bản thân. Nhưng rồi họ gặp được nhau và từ đó, họ tìm thấy nguồn lực mới ở nhau."