.
"Đừng như vậy mà, có thể để ý đến tớ một chút thôi được không?"
"Patrick...cậu..."
Trên ghế đá đặt tại một góc khuất sân trường, có một người thân xác cao to đang ra sức làm nũng. Châu Kha Vũ bị bơ suốt một tiếng rồi. Từ trong lớp học cho đến ra chơi, Patrick đều không thèm nhìn lấy cậu một cái, đến liếc mắt còn không có.
Châu Kha Vũ mặt như sắp khóc đến nơi, dù nan nỉ đến độ nào, người trước mặt vẫn cắm đầu vào quyển tập, không hề có ý định phản ứng lại.
"Cậu...hết thương tớ rồi sao?"
.
Nếu hỏi lý do cớ sao sự việc ra thành nông nỗi như vậy, lại phải nói đến chuyện của hai tiếng trước.
Kì thi thử cuối cùng cũng đã đến. Bên trong lớp học, Patrick cặm cụi làm bài, tay cầm bút hí hoáy không ngừng. Từng trang giấy hiện lên những nét chữ quen thuộc cứ được cậu lật sang dần, chẳng mấy chốc đã đến những câu gần cuối. Thật tình, cái đề này có dễ quá không vậy?
Chợt, cậu hướng mắt nhìn sang bên cạnh, cách một cái bàn, Châu Kha Vũ đang ngồi hết gặm bút lại cắn móng tay. Đấy thấy không, người ta đã bảo tập trung học hành mà không thèm nghe, thi cử tớ đâu ngồi cạnh cậu làm thần hộ mệnh cho được.
Patrick lục trong hộp bút ra cục tẩy nhỏ, nhìn ngang liếc dọc. Sau khi đảm bảo tránh được ánh mắt giám thị, cậu đưa tay dứt khoát ném một cái, hoàn hảo gõ vào đầu Châu Kha Vũ một cái "cộp".
Người bị ném giật mình trừng mắt quay sang, bắt gặp ánh nhìn lén lút của cậu bạn lập tức hiểu ngay sự việc. Châu Kha Vũ điều chỉnh tư thế, giả vờ đóng một màn kịch học sinh nghiêm túc, chăm ngoan múa bút làm bài rồi liếc Patrick thì thào:
"Này, cứu bé cưng của cậu với"
Patrick vểnh tai lên nghe, nheo mắt dịch khẩu hình Châu Kha Vũ. Kì thi này không thể giúp được, nếu để cậu ấy cứ mãi không chuyên tâm học hành thì sẽ thành hại bạn bè mất. Vừa định lắc đầu, Patrick nhìn thấy cánh môi chu ra cùng đôi mắt cụp xuống y hệt một con mèo đang ủ rũ của người nọ, tim gan lại bị nắn cho mềm nhũn. Thôi đành ôn luyện cho cậu ta sau vậy.
"Cậu làm đề nào?"
"Đề nghị cậu bớt đáng yêu"
Patrick nghe xong cứng người năm giây, tay co lại thành nắm đấm giơ lên hướng về cái tên đang che miệng cười khúc khích, vờ như đang muốn đập người. Hai tai cũng đỏ hồng hết cả lên.
"Đùa một chút. Tớ đề 6, cậu bao nhiêu"
"Chờ xíu tớ ném đáp án sang, chúng ta cùng đề"
Nhận được tín hiệu, Patrick bắt đầu hí hoáy chép đáp án. Quả tim nơi ngực trái bắt đầu nhảy bụp bụp như muốn phá lồng chui ra. Cậu đưa tay ôm ngực, điều chỉnh nhịp thở tự trấn an bản thân:
"Bình tĩnh nào, càng căng thẳng thì càng dễ bị bắt thôi"
Patrick lại moi ra một cục tẩy có vẻ to hơn ban nãy, lột mảnh giấy quấn quanh cầm bút ghi lên đó. Chừng năm phút sau, trên đoạn giấy nhỏ đã chi chít một đống chữ. Chép đến câu cuối cùng, cậu cuộn tờ giấy lại dán vào cục tẩy y hệt ban đầu, chuẩn bị ném sang.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Songfic] The Rest Of Summer / Dư vị mùa hè
Historia Corta«Nhấn nút chụp, tay đan lấy tay, mãi ngưng đọng tại thời khắc thanh xuân» Song Vũ Điện Đài