.Mặt trời le lói phía sau những tán cây xanh rờn. Ánh nắng tựa một cây chổi tàn nhẫn phủi bay bóng tối của màn đêm. Những cánh chim nghiêng mình trong gió, hứng từng giọt nắng đầu tiên của buổi bình minh. Đàn chim nối đuôi nhau, xuyên qua màn mây ánh hồng như đám kẹo bông ngon ngọt, lướt nhanh rồi mất hút về phía chân trời xa xôi.
Sáng tinh mơ, vẫn như mọi ngày, Châu Kha Vũ như một thói quen đạp xe đến ngã tư chờ Patrick. Patrick thường ngày sẽ đi bộ đến trường, dù cho cậu bao nhiêu lần nằng nặc đòi đến tận nhà để đón, Patrick vẫn từ chối vì sợ làm phiền. Thế nên Châu Kha Vũ đành đợi ở đây để gắp người bạn mình theo.
Châu Kha Vũ đến sớm hơn giờ hẹn tận 10 phút. Vậy mà đứng ngắm cảnh chưa được bao lâu, bóng dáng bé xíu của cậu bạn đã lấp ló chạy đến.
"Daniel Daniel"
Cậu nhóc trong bộ đồng phục thẳng thớm, mang một cái balo nâu nâu được gắn theo chiếc móc khoá hình quả đào be bé đang tung tăng chạy về phía Châu Kha Vũ. Mái tóc đen phủ xuống vầng trán nhỏ, vì chạy nhảy mà gió thổi rối tung. Mắt cậu ta cười đến tít lại, cứ như Châu Kha Vũ là cái nút bật công tắc vui vẻ.
"Đi từ từ thôi, tớ đâu có bỏ cậu đâu"
"Chờ lâu chưa? Cho cậu nè"
Patrick nắm lấy bàn tay Châu Kha Vũ, đặt lên đó một cái hộp màu trắng, đôi môi vẫn nở nụ cười.
"Gì đấy?"
"Bữa sáng đó. Tớ biết cậu qua đây sớm còn chưa ăn gì"
"Oaaa chu đáo thế~ Cảm ơn nhé. Cơ mà rồi sao cứ nắm tay tớ mãi vậy?"
Châu Kha Vũ thuận miệng trêu chọc một cái. Cậu để ý bàn tay mình bị một bàn tay nhỏ nắm lấy từ nãy giờ rồi, nhưng vẫn không có ý định buông ra. Dù sao cũng đâu có khó chịu gì. Patrick nghe xong giật mình, ngượng ngùng rút lại đôi bàn tay vẫn còn đang nắm lấy người ta xoa xoa.
"Tớ đùa thôi, cậu nắm đến ngày mai cũng được. Nhưng mà giờ phải buông ra kẻo trễ học"
Patrick gõ đầu tên kia một cái rõ đau, thẹn quá hoá giận:
"Làm gì? Ai mà thèm nắm"
"Ôi không thèm nắm luôn á? Vừa nãy còn xoa thích lắm cơ mà"
"Im miệng"
"Thôi đừng dỗi, xoa nữa đi này"
Châu Kha Vũ vừa nói vừa đưa tay mình dụi dụi vào lòng Patrick như dỗ đứa trẻ nhỏ bị cướp lấy kẹo. Một bàn tay thon thả với những ngón tay dài như búp măng. Cậu vội gạt phăng tay người nọ ra, một bụng tức giận trèo lên sau xe, quay mặt ra sau, đưa lưng về phía Châu Kha Vũ.
Cả hai cứ thế suốt cả đoạn đường đến trường. Dẫu là đang mùa hè, thế nhưng bầu trời hôm nay vẫn rất dễ chịu, chẳng hề nóng bức tí nào. Phải chăng do sự trong lành buổi sáng đầu ngày, hay vì lòng ai đó đang phủ lên một màu hồng phơi phới. Chiếc xe lao đi trong gió, hai bên đường vẫn còn đọng lại hơi thở một thời thanh xuân tươi mát. Cái thời từng chút chậm chạp biết rung động với một người. Cái thời mà tình cảm ngây ngô dần nhen nhóm trong lồng ngực nhỏ. Rồi mấy ai níu giữ được thứ cảm xúc ấy, khi bản thân hãy còn đang quá đỗi nhút nhát và vụng về.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Songfic] The Rest Of Summer / Dư vị mùa hè
Cerita Pendek«Nhấn nút chụp, tay đan lấy tay, mãi ngưng đọng tại thời khắc thanh xuân» Song Vũ Điện Đài