.Patrick vẻ mặt mệt mỏi ngồi dậy, chậm rì nhấc mông khỏi giường. Đêm qua cậu không thể ngủ được một chút nào, hoàn toàn thức trắng đêm, bởi vì hôm nay là ngày diễn ra một sự kiện vô cùng đặc biệt. Theo truyền thống của nhà trường, vào sát ngày đi học cuối cùng, năm cuối cấp sẽ được tổ chức một buổi lễ "thú nhận". Đây là thời khắc mọi người sẽ khéo léo bày tỏ những cảm xúc thật của mình với ai đó, như một cơ hội cuối cùng để công khai nói ra tình cảm bản thân. Patrick trằn trọc cả đêm không ngủ được cũng toàn là vì vấn đề này.
Cậu cứ thế ôm một đầu suy nghĩ đi đến trường. Ngồi phía sau xe Châu Kha Vũ, cậu yên lặng hẳn so với mọi ngày. Cứ như cảm giác hồi hộp khi sắp tỏ tình, lại cứ như vì lo sợ bị từ chối. Tình đơn phương ấy mà, thật tốt khi không phải nhận về những câu trả lời quặn thắt tim.
Trái ngược với cậu, Châu Kha Vũ hôm nay trông có vẻ rất phấn khởi. Từ lúc gặp gỡ đến giờ vẫn cười tít mắt nói chuyện bất chấp cậu chỉ trả lời qua loa cho có lệ.
"Daniel, cậu có biết hôm nay là đại hội thắt nơ tỏ tình không?"
Từ phía trước vang lên tiếng cười giòn giã, người kia chẳng suy nghĩ gì liền háo hức trả lời:
"Biết chứ, tớ đợi ngày này lâu rồi"
Đầu Patrick như có một tia sét xẹt ngang. Cậu không dám nghĩ người đó là mình, càng không thể nghĩ đến việc Châu Kha Vũ dành lời tỏ tình cho người khác. Có một chút nhói lên bên ngực trái, yết hầu cũng có chút run rẩy. Thật là...buổi lễ còn chưa bắt đầu nữa mà. Cậu đã tự hứa với bản thân rằng hôm nay, dù có thế nào cũng không được khóc. Châu Kha Vũ đã từng nói cậu ấy không thích nhìn thấy nước mắt của người khác rơi xuống, thế thì Patrick sẽ nhất quyết không làm như vậy.
Cả hai đến trường vừa kịp lúc chuông reo lên. Vì sự kiện diễn ra vào giờ nghỉ, thế nên buổi học vẫn trôi qua bình thường như mọi ngày. Cậu yên lặng ngắm nhìn mấy cái ghế đá được đặt dưới gốc cây phượng rồi lại ngước lên hướng mặt về phía cao nhất của ngôi trường. Có một chút nghèn nghẹn trong lòng. Cả 5 tiết học hôm đó, Patrick có cố gắng bao nhiêu cũng không thể tập trung vào bài giảng được. Đến mức Châu Kha Vũ ngồi cạnh bên phải xoay qua gõ đầu thằng bạn mình mấy phát cho nó tỉnh táo lên:
"Nè, tập trung vào học đi chứ. Cậu hóng đến lúc thắt nơ vậy à?"
"Làm gì có, ai thèm hóng cái đấy"
"Thôi nào, tớ hiểu cậu mà"
Patrick chỉ đành mỉm cười cho qua. Đúng là một tên ngốc, cậu ấy thật sự không hề hiểu gì cả.
.
Thời khắc ấy cuối cùng cũng đến. Patrick cầm một đống dây màu mè vừa được phát đến trên tay, sự do dự ban đầu không hề biến mất mà cứ thế tăng lên qua từng phút đồng hồ. Dây nơ có ba màu, đại diện cho những lời muốn gửi gắm đến đối phương. Màu xanh dương tượng trưng cho tình bạn, màu xanh lá thay cho những lời xin lỗi đã bị bỏ quên, và màu hồng dành cho những trái tim đơn phương đang còn chưa dám bày tỏ. Đám lộn xộn trong tay có đến tầm mười mấy dây màu lẫn lộn. Có rất nhiều dây lục và lam, nhưng tuyệt nhiên chỉ duy nhất một sợi màu hồng. Trong lòng Patrick đã định, sợi dây duy nhất này chỉ có thể thuộc về người đó.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Songfic] The Rest Of Summer / Dư vị mùa hè
Cerita Pendek«Nhấn nút chụp, tay đan lấy tay, mãi ngưng đọng tại thời khắc thanh xuân» Song Vũ Điện Đài