Chương 48-1

119 4 0
                                    

Tề Duyệt rất nhanh đã làm xong các món ăn, đơn giản nhưng phong phú, thịt nướng phết mật[1], lão kiền mụ thổ đậu khối[2], ngư hương gia tử[3], hồng thiêu sư tử đầu[4], bài cốt hải đái thang[5] cùng lương phan tiểu hoàng qua hòa đậu giác[6].

Bày ra hai bàn, một bàn đặt ở đại sảnh cho thủ hạ của Viêm Bân. Bàn còn lại đặt trong phòng dành cho bọn Tề Duyệt cùng Viêm Bân.

Trong đội ngũ đều là đại nam nhân, vì vậy Tề Duyệt làm đồ ăn rất nhiều, đều chứa đầy một bàn. Tề Duyệt còn đặc biệt chuẩn bị cho mỗi người một bát canh tinh mỹ khiến người thèm thuồng.

Ánh mắt của Viêm Bân rất lợi hại, tuy người ta kỳ thật không hề nhìn cậu nhưng Tề Duyệt vẫn cảm thấy có chút chột dạ.

Đại khái bởi vì có mặt Viêm Bân, hai người Hàn Phi, Lâm Vũ Trạch ăn cũng thực nhã nhặn.

Tề Duyệt trộm liếc mắt nhìn Viêm Bân một cái, tuy đối phương không lộ vẻ mặt gì, nhưng hẳn là cũng không tồi đi. Rũ mí mắt nhìn chén canh trước mặt đối phương, nội tâm cậu vừa phẫn hận vừa thấp thỏm. Cẩn thận hồi tưởng lại, cậu xác định đối phương không có khả năng biết chuyện gì, nhưng cậu vẫn có chút khẩn trương, hoàn toàn không còn sự hưng phấn như vừa rồi.

Viêm Bân mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Lát nữa chú sẽ đi cùng ai?"

Hàn Phi gắp một khối khoai tây bỏ vào miệng, nói rằng: "Là Lập Nhân cùng Lập Tề." Hai người kia là huynh đệ, thân thủ không tồi, hơn nữa Lập Nhân còn có dị năng khôi phục hiếm thấy.

Lâm Vũ Trạch mở miệng: "Tôi cũng đi cùng, tôi có thể cảm giác được tình huống bên trong."

Tề Duyệt có chút kinh ngạc, không nghĩ tới anh lại đề nghị cùng đi, Hàn Phi cũng kinh ngạc, tiểu tử này như thế nào lại muốn đến hỗ trợ.

Chỉ có Viêm Bân hiểu rõ, xem ra đề nghị lúc nãy đã khiến tiểu tử này động tâm, hắn đây là muốn chứng tỏ thực lực của mình đi.

Viêm Bân khẽ gật đầu, nói với Hàn Phi: "Tiểu Phi, lát nữa chú mang cậu ấy cùng đi đi."

Hàn Phi gật đầu: "Hảo." Hắn lập tức ăn liền hai chén cơm, đem chén canh trước mặt uống cạn, lau lau miệng, Tề Duyệt nhu thuận làm gì ăn cũng ngon a.

Hắn nói với Lâm Vũ Trạch: "Cậu xong chưa? Hiện tại chúng ta liền đi." Đã hơn ba giờ, bọn họ phải nắm lấy thời gian.

Lâm Vũ Trạch nhìn Tề Duyệt, trả lời một câu: "n, đi thôi."

"Tôi cũng đi." Tề Duyệt gấp gáp nói, cậu còn tưởng rằng Lâm Vũ Trạch sẽ lưu lại chứ.

"Chúng ta đi qua quan sát rồi sẽ quay về, hôm qua cậu đã cả đêm chưa ngủ, mau lưu lại hảo hảo nghỉ ngơi đi." Hàn Phi trực tiếp bác bỏ đề nghị của cậu.

"Tôi ở trên xe ngủ đủ rồi, hiện tại căn bản không thành vấn đề."

"Cậu không cần đi, không cần quá nhiều người." Lần này là Viêm Bân lên tiếng, xem xét tình hình thực tế mà nói, quá nhiều người sẽ mang đến phiền toái.

Tề Duyệt nhất thời ủ rũ, thấy hai người kia muốn đi ra khỏi cửa, vội vàng gọi lại: "Chờ chút."

Tề Duyệt phức tạp nhìn Lâm Vũ Trạch, tuy cậu biết rõ thân thủ của anh rất tốt, dị năng cũng cường đại, nhưng cậu vẫn không yên lòng, từ trong không gian của mình lấy ra hai cái túi đưa cho Hàn Phi. Một túi là bánh bao được hấp bằng cái ***g hấp kia, một túi chứa đựng thức ăn có thể khôi phục dị năng.

(Đam Mỹ) Mạt thế trọng sinh chi đào hoa tráiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ