Tiếng mở cửa vang lên, Tề Duyệt híp mắt nhìn người vừa tới, hận ý mãnh liệt không ngừng trào dâng trong ***g ngực, cậu gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, cậu muốn nhìn xem bọn họ có âm mưu gì, Liễu Nguyệt vì cái gì lại hại cậu, cậu rốt cuộc là đắc tội cô ta lúc nào.
Phùng Triết đóng cửa lại, đi đến bên người Liễu Nguyệt, mang theo tươi cười lấy lòng nhìn Liễu Nguyệt, "Làm sao vậy? Chuyện gì lại khiến đại mỹ nữ của chúng ta sinh khí?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nguyệt trở nên dữ tợn, "Còn không phải tại Đường gia, bọn họ cũng dám đùa giỡn tôi."
Phùng Triết không hề gì nói: "Tôi giúp cô tiêu giận, cô nói đi, muốn làm như thế nào." Bản lĩnh lớn nhất của hắn là nhìn ánh mắt của hắn, nhất là Liễu Nguyệt.
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Liễu Nguyệt mới khôi phục một ít, ánh mắt thản nhiên liếc mắt nhìn Phùng Triết một cái, không chút để ý nói: "Người kia anh xem được không?"
"Người nào?" Phùng Triết không biết Liễu Nguyệt đang chỉ ai.
"Chính là tên được Đường Khả ôm lên lầu." Liễu Nguyệt liếc mắt nhìn Phùng Triết.
Phùng Triết vuốt cằm tà tà cười: "Cái kia nha, thật không tồi, chậc chậc." Hắn vừa nói vừa liếm liếm miệng, tiểu tử kia tuổi tuy rằng so với hắn chênh lệch khá lớn, nhưng quả thật không tồi, mông kiều kiều, vừa nhìn liền biết chính là cực phẩm. Vừa nhắc tới, hắn nhất thời cảm thấy nhộn nhạo.
Nhìn phản ứng của Phùng Triết, Liễu Nguyệt gợi lên khóe miệng, "Thế nào, cho anh một cơ hội, anh có dám chơi không?"
Phùng Triết nghe thấy lời Liễu Nguyệt, như là đang xem thường hắn, "Này có cái gì mà không dám."Liễu Nguyệt ngồi trên ghế sa lông, cầm lấy cái bao bên cạnh, từ bên trong lấy ra một gói thuốc đưa cho Phùng Triết."Cho hắn ăn, sau đó anh muốn chơi thế nào cũng được."
Phùng Triết tiếp nhận gói thuốc, có chút chần chờ hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?" Vừa rồi thái độ của Đường Khả...
Liễu Nguyệt khinh thường nói: "Có thể xảy ra chuyện gì, không phải chỉ là một tên tiểu bạch kiểm sao, chơi thì chơi, ai dám nói thêm cái gì."
Ngẫm lại cũng đúng, lấy thân phận bọn họ, chơi một tên tiểu bạch kiểm có tính là cái gì, nhìn bộ dạng tuyệt mĩ của tiểu bạch kiểm kia, Phùng Triết t*ng trùng thượng não không còn đầu óc quan tâm chuyện khác nữa. Hai người ở trong lòng cười thầm, Liễu Nguyệt vừa lòng nhìn Phùng Triết, "Hắn đang ở một mình tại lầu bốn, anh mau nhanh đi đi."
"Đi ngay, anh làm việc em còn lo lắng sao." Phùng Triết có chút đắc ý nói, người hắn coi trọng còn chưa có ai có thể thoát khỏi tay hắn.
Nhìn Phùng Triết đóng cửa rời đi, lại nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt trong phòng, hốc mắt Tề Duyệt đều đỏ, ả Liễu Nguyệt này bề ngoài nhu nhược không nghĩ tới tâm lại ngoan độc như vậy.
Liễu Nguyệt đứng dậy soi gương, thuận tay chỉnh chỉnh lại mái tóc, lộ ra nụ cười thỏa mãn, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhìn hai người lần lượt rời đi, Tề Duyệt hận đến ngứa răng, cũng chuẩn bị rời đi, cậu muốn hảo hảo thu thập tên Phùng Triết kia. Mới vừa ra khỏi phòng, Tề Duyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại lui trở lại phòng, cầm lấy cái bao Liễu Nguyệt để quên trên ghế sa lông lục lọi. Rốt cuộc cậu tìm được, một chai thuốc không ghi nhãn hiệu, Liễu Nguyệt vừa rồi chính là lấy thuốc từ chai này đổ ra gói nhỏ đưa cho Phùng Triết, cậu đem chai thuốc siết chặt trong tay.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Tề Duyệt vội vàng đem chai thuốc cất vào trong ngực, núp ở phía sau sôpha. Nồi đế bằng của không gian dị năng cấp bốn làm ra thực vật có hiệu quả ẩn thân, chỉ cần không bị giống biến dị hoặc là nhân loại đụng đến thì sẽ không bị lộ.
Tề Duyệt ngồi xổm ở phía sau sô pha, kỳ thật những người khác căn bản không nhìn thấy cậu, nhưng vì cẩn thận... Hắn vẫn là nên núp vào.
Đẩy cửa vào là Liễu Nguyệt, cô vừa mới đi xuống lầu liền phát hiện cô vẫn chưa đem cái bao thu vào không gian. Cô nhanh chóng cầm cái bao trên ghế sa lông, trực tiếp thu vào trong không gian, mới thở một hơi. Xoay người ly khai, căn bản không hề chú ý tới bên trong đã thiếu mất một món đồ.
Tề Duyệt nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt, thời điểm nhìn thấy cái bao đột nhiên biến mất, hai mắt cậu tối sầm lại, không nghĩ tới Liễu Nguyệt cũng có không gian dị năng. Tề Duyệt trầm mặc rời đi, cậu muốn đi tìm Phùng Triết, cậu chưa từng tìm họ tính sổ, không nghĩ tới hai người này lại đánh chủ ý lên cậu. Còn có ả Liễu Nguyệt kia, lời nói cô ta lúc ở trong phòng có ý gì, âm hồn không tiêu tan, vì cái gì lại nói như vậy. Tề Duyệt nhanh chóng đi lên lầu bốn.
Phùng Triết vừa mới đến lầu bốn đã đặc biệt tìm nội gián Liễu Nguyệt xếp vào Đường gia hỏi thăm tình hình, biết được phòng mà Tề Duyệt đang ở. Trên hành lang không có những người khác, Phùng Triết đứng trước cửa nghe ngóng, xác nhận bên trong im ắng mới vặn nắm cửa tiến vào.
Tề Duyệt bắt lấy cơ hội, từ trong không gian rút ra một cái chày siêu cấp thô to, trực tiếp đập vào đầu hắn. Phùng Triết bị đập một cái, trực tiếp hôn mê. Tề Duyệt như xả hận nên dùng lực khá lớn, đầu tên kia đều bị cậu đập đến chảy máu.
Tề Duyệt đem Phùng Triết kéo vào trong phòng, ném hắn lên giường.
Ngồi đối diện Phùng Triết, Tề Duyệt từ trong không gian lấy ra một cái chén, bên trong có trứng gà đã chưng sẵn, lẳng lặng ăn hết.
Phùng Triết là một tên dị năng giả, cấp bậc cũng không thấp. Cậu vốn tính thiến tên súc sinh này, sau đó sẽ chậm rãi tra tấn hắn, nhưng nghĩ lại, cậu tuyệt không thể nhẹ nhàng tha hắn như vậy. Lau lau miệng, Tề Duyệt đem chai thuốc lấy từ chỗ Liễu Nguyệt dốc vào miệng Phùng Triết, đem người nhét vào tủ quần áo.
Làm xong việc, Tề Duyệt đi ra khỏi phòng, lầu bốn không có ai, lại tiếp tục đi xuống dưới. Cậu ngăn lại một người hầu, "Đi gọi Liễu Nguyệt tiểu thư đến đây, bảo cô ấy đến lầu bốn một chuyến. n, nói là biểu ca Phùng Triết của cô ấy có việc cần gặp."
Nhìn người hầu gật đầu rời đi, Tề Duyệt lại trở lại lầu bốn. Cậu không hề biết yến hội dưới lầu đã muốn loạn thành một đoàn, tất cả mọi người đều nhỏ giọng nghị luận.
Đường Khả mới vừa xuống lầu đã bị Hàn Phi chặn lại.
Hàn Phi cởi bỏ trên cúc áo cổ tay, xắn tay áo, ngăn Đường Khả lại, "Cậu còn chưa rõ? Tề Duyệt là người của tôi." Hắn sắc bén nhìn đối phương.
Đường Khả cười nhạo, "Anh nghe không hiểu sao, tôi trước đã nói qua, con mẹ nó anh không có lỗ tai sao?"
Hàn Phi cũng không phải là một người hiền lành, "Lỗ tai tôi cũng không dùng để nghe những lời vô con mẹ nó nghĩa của cậu."
Hai người giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt, mắt thấy liền muốn động tay động chân.
Lâm Vũ Trạch từ bên cạnh đi tới, "Nơi này có rất nhiều người cùa các căn cứ, nếu hai người động tay chân sẽ rất khó coi." Đừng tưởng rằng cậu là tới khuyên giá, câu nói kế tiếp chính là: "Muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh đi." Ánh mắt khiêu khích liếc nhìn hai người.
Thao, tiểu tử này đúng là không phải hạng tốt đẹp gì, đến đây đi, Hàn Phi nở nụ cười, nới lỏng cổ áo, "Vậy đi thôi, chúng ta ra ngoài cẩn thận nói chuyện."
Đường gia bị Đường Khả làm cho chấn kinh, trước đây họ chưa bao giờ phát hiện Đường Khả có khuynh hướng này, chuẩn bị tìm Đường Khả hỏi cho ra lẽ. Việc buổi chiều bọn họ cũng có nghe nói, lúc ấy còn tưởng rằng là tin tức sai lệch, làm sao Đường Khả có thể vì nam nhân đánh nhau, chẳng lẽ đây là thật sự? Phân phó người hầu đi tìm nhưng không thấy bóng dáng Đường Khả, vừa rồi rõ ràng đã xuống lầu, như thế nào chỉ mới chớp mắt người đã không thấy tăm hơi.
Ba người trước sau ly khai yến hội, Viêm Bân cùng Đường Nghĩa còn có Liễu Chính Nam nói chuyện phiếm, vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Hàn Phi, nhìn thấy ba người trước sau rời đi, đối với người bên cạnh nói một tiếng có lỗi, sau đó cũng theo đi ra ngoài.
Liễu Nguyệt đang ở trong đại sảnh, trên mặt treo tươi cười ngọt ngào, chiêu đãi khách nhân tiến đến chúc mừng, còn có thân bằng hữu. Khóe mắt cô nhìn mấy người trước sau đi ra ngoài, tươi cười trở nên có chút cứng ngắc.
Đường Khả mang theo Lâm Vũ Trạch, Hàn Phi hoa viên yên lặng phía sau biệt thự, nơi này cây cối rất nhiều, tuyệt không gây chú ý, rất khó phát hiện nơi này có người.
Đường Khả đem hai người đưa đến giữa hoa viên, dừng bước, xoay người cởi áo khoác, trong miệng cũng không quên trêu chọc: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi, người thua phải chạy trở về, không được đánh chủ ý vào Tề Duyệt." Y đã nhìn ra, người nam nhân này cùng Tề Duyệt quan hệ không đơn giản, năm năm, Tề Duyệt gặp gỡ những người khác cũng có thể chấp nhận, nhưng sau này cậu chính là thuộc về y.
Hàn Phi đã sớm vừa đi vừa cởi áo khoác, hai tên trước mặt hắn đều nhìn không vừa mắt, tên tiểu bạch kiểm Lâm Vũ Trạch kia năm năm trước dám đánh chủ ý vào Tề Duyệt, hiện tại lại tới thêm một tên nữa, "Nói xong chưa, người thua liền mẹ nó lập tức biến mất khỏi mắt Tề Duyệt."
Hai người này chưa nói được vài câu, buổi chiều lại mới "giao lưu", trên mặt còn mang theo mấy vết thương, lúc này lại bắt đầu trở nên gay gắt. Lâm Vũ Trạch đứng ở một bên nhìn, không tiến lên khuyên can cũng không động thủ, anh đến chính là để xem náo nhiệt.
Viêm Bân lúc này cũng chạy lại, bởi vì sở hữu dị năng, vừa đến nơi gã liền cảm thấy không ổn, lúc trước phái người để ý Hàn Phi, không nghĩ tới vẫn là thất sách.
Nghe được tiếng bước chân, Lâm Vũ Trạch xoay đầu lại nhìn Viêm Bân, cao thấp quét mắt vài cái, lại quay đầu đi nhìn hai người đang đánh nhau.
Viêm Bân nhíu mày, cất bước vừa muốn đi qua, đã bị Lâm Vũ Trạch chặn lại, mày nhăn càng ngày càng chặt.
Lâm Vũ Trạch vốn là người lãnh tĩnh, nhìn Viêm Bân lãnh mặt, ngược lại lại thiếu kiên nhẫn, thù mới hận cũ, Tề Duyệt biến mất năm năm đều vì lỗi lầm của bọ họ. Một quyền liền vung đến bụng Viêm Bân, Viêm Bân không kịp phòng bị vừa vặn trúng đủ một quyền kia. Lâm Vũ Trạch không cho đối phương thời gian, lại tiếp tục động tay.
Viêm Bân cũng không phải tay vửa, nhanh chóng phản ứng, cũng bắt đầu phản kích.
Được lắm, bốn người vừa lúc chia làm hai tổ đấu võ.
Liễu Nguyệt đứng ở xa xa, thân cây vừa lúc che thân ảnh của cô, trong mắt tràn ngập hận ý. Xoay người rời đi, cô muốn nhìn xem Phùng Triết đem sự tình làm đến đâu rồi, vừa trở lại yến hội, một người hầu tới gần thấp giọng nói với cô.
Tâm tư loạn chuyển, Phùng Triết tìm cô? Đã xảy ra chuyện gì? Phùng Triết tuy là một tên ngu xuẩn, nhưng nhiều năm qua chuyện hắn lo liệu cũng không có phạm sai lầm. Liễu Nguyệt cười lạnh, Tề Duyệt, ngươi cho là ngươi có thể sống sót rời khỏi căn cứ? Mấy người kia nếu phát hiện ngươi ở trước mặt bọn họ cùng nam nhân khác lên giường, sẽ đối đãi ngươi như thế nào đây?
Cô căn bản không đem Tề Duyệt để vào mắt, hừ, tên kia bị đùa chết mấy chục thế cũng không biết cừu nhân là ai, ngu xuẩn. Liễu Nguyệt đắc thắng nện bước lên lầu, chờ mấy người kia đánh nhau xong sẽ có trò hay để xem, thật hảo chờ mong biểu tình của các ngươi a. Đường gia, các ngươi cũng chờ mất mặt đi.
Cô đi lên lầu bốn, đẩy cửa tiến vào một căn phòng.
"Không được động." Tề Duyệt từ cửa xông tới, cánh tay chế trụ cổ Liễu Nguyệt, trên tay cậu đang cầm con dao cắt thịt sắc bén, cảnh cáo nói: "Cô nếu lộn xộn, hại tôi khẩn trương tay run rẩy đem gương mặt xinh đẹp này làm hỏng, cũng đừng trách tôi."
Liễu Nguyệt căn bản không dự đoán được vào cửa lại gặp tình huống này, việc kia đã bị Tề Duyệt phát giác? Phùng Triết cái tên ngu xuẩn này, một tên ẻo lả cũng không giải quyết được. Cô vận dụng dị năng nghĩ tiến vào không gian, Liễu Nguyệt không gian dị năng có thể trong tình huống bị trói buộc cũng có thể tiến vào, càng có ưu thế.
Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn vội vàng sưu tập các loại vật tư. Không gian tuy rằng không có thăng cấp, nhưng diện tích lúc đầu phi thường lớn, hiện tại bên trong đã muốn chất đầy các loại vật tư, mà ngay cả đất trồng trọt thổ địa cũng đều bày đầy vật tư, có thể nói là cái gì cần có đều có. Đủ loại ô tô, máy móc, ngay cả thiết bị nông nghiệp, các loại hạt giống tất cả đều đầy đủ hết, còn có một ít xa xỉ phẩm hiếm thấy trước mạt thế, tất cả đều bị cô ném vào. Mỗi ngày đi vào không gian, thấy nhiều vật tư như vậy, cô cảm thấy tràn đầy đắc ý.
Xảy ra chuyện gì? Đáng giận, dị năng thế nhưng không phóng ra được. Liễu Nguyệt chớp mắt, mang theo âm khóc nức nở nói: "Cậu... Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?" Thanh âm mang theo tắc nghẽn, "Xin đừng thương tổn tôi."
Vừa nghe những lời này Tề Duyệt cả người nổi da gà, nếu không phía vừa rồi ở lầu hai nhìn thấy Liễu Nguyệt, nghe được cô ta cùng Phùng Triết nói những lời kia, cậu còn cho rằng tìm lầm người. Nữ nhân này căn bản không có biến hóa, cùng nhất thế nhất dạng, thích làm ra vẻ yêu nghiệt, dùng bề ngoài mỏng manh lừa gạt người khác. May mắn cậu đã có chuẩn bị, trước đó đã ăn trứng gà, dùng dị năng đem dị năng của cô ta tập trung lại, hai mươi bốn giờ sau cô ta mới có khả năng khôi phục.
Hiện tại cũng cậu cũng không còn sợ Liễu Nguyệt tiến vào không gian, Tề Duyệt nửa điểm cũng không có thương hương tiếc ngọc, bức Liễu Nguyệt đi theo cước bộ của cậu đi vào trong phòng, một phen đem đối phương đẩy lên trên giường, "Cô không biết tôi là ai?"
Liễu Nguyệt hai mắt đầy nước, cả người đều lạnh run, "Tôi, tôi vừa rồi tại yến hội gặp qua cậu, cậu hẳn là nhận sai người đi? Tôi là vị hôn thê của Đường Tề."
"Tôi kêu Tề Duyệt, cô xác định không biết tôi?" Tề Duyệt nhíu mày hỏi lại.
Liễu Nguyệt lắc đầu, nước mắt rớt xuống, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, "Không biết, trước kia chưa từng thấy qua."
"Vậy cô vì cái gì muốn cho người hại tôi?"
Quả nhiên là Phùng Triết xảy ra vấn đề, Liễu Nguyệt mang theo ủy khuất nói: "Tôi, tôi thích Đường Khả, nhưng anh ấy thế nhưng đối với cậu, đối với cậu tốt như vậy, tôi là ghen tị với cậu." Cô mở to hai mắt cầu xin: "Cậu tha tôi đi, lần sau tôi không dám nữa, tôi cũng sẽ từ bỏ Đường Khả."
Tề Duyệt hồ nghi, vô luận như thế nào cậu cũng cảm thấy Liễu Nguyệt đang nói dối, thuốc kia rõ ràng trước đó đã chuẩn bị tốt, phẫn nộ, cậu đều không có chủ động đi tìm bọn họ, thế nhưng bọn họ lại tìm tới cửa, muốn dùng phương pháp này hại cậu.
"Đem quần áo thoát." Tề Duyệt quơ quơ con dao trong tay, ngữ khí hung ác.
Tên Tề Duyệt này muốn làm gì? Liễu Nguyệt châm chọc trong lòng, hắn có thể cứng rắn với nữ nhân sao."Cầu xin cậu, tha cho tôi đi." Liễu Nguyệt nhỏ giọng khóc, vẻ mặt miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất.
Thấy Liễu Nguyệt không chịu phối hợp, Tề Duyệt cầm lấy dây thừng đã chuẩn bị trước, đem tay, chân Liễu Nguyệt trói ở vào đầu giường.
Cậu thực vừa lòng, trói đủ rắn chắc a. Từ trong tủ treo quần áo kéo Phùng Triết ra, nghe đối phương rên lên một tiếng, người này sắp tỉnh lại rồi đi. Đem người ném đến trên giường, lúc này mới vừa lòng.
Liễu Nguyệt giãy dụa, cao giọng, "Mau thả tôi ra, cậu muốn làm gì?" Trong lòng cô thầm kêu không ổn.
Tề Duyệt khóe miệng giương cao, "Làm cho cô cùng hắn làm những việc đó."
"Mau thả ta ra, nếu không người ở bên ngoài sẽ không bỏ qua cho ngươi." Liễu Nguyệt thấy trang đáng thương không thể dùng, liền cảnh cáo Tề Duyệt.
"Thật đáng sợ a." Tề Duyệt vừa nói vừa muốn đi ra ngoài, Phùng Triết đã muốn bắt đầu động, sẽ lập tức tỉnh ngay thôi. Nói giỡn, Liễu Nguyệt cho cậu dược kia khẳng định là thuốc kích dục.
"Tề Duyệt, ta nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết." Liễu Nguyệt ngoan độc nói.
Tề Duyệt vừa đi tới cửa, nghe nói như thế lại chuyển trở về.
Liễu Nguyệt có chút đắc ý, tên Tề Duyệt này đúng là kẻ bất lực, nhất định bị dọa sợ rồi.
Chỉ thấy Tề Duyệt trở lại bên giường, từ trong túi lấy ra bình dược của Liễu Nguyệt, mỉm cười, mắt hoa đào mị thành một đường, "Quên mất việc này, còn không có cho cô ăn cái này." Nói xong, bóp miệng Liễu Nguyệt đổ thuốc vào, cậu đổ vào rất nhiều, lại sợ đối phương không có nuốt xuống, còn cầm lấy chén nước đặt ở bên cạnh đầu giường, bắt ả uống hết.
Liễu Nguyệt thở hổn hển, muốn đem thuốc kia nhổ ra, thế nhưng bất đắc dĩ đã muốn nuốt xuống rất nhiều. Dược kia chính là xuân dược loại mạnh, là do cô trước mạt thế đặc biệt mua về. Bình thường Phùng Triết đùa giỡn những thiếu niên phản kháng kịch liệt kia, đều là do cô cấp cho thuốc này mà đem đối phương thuần phục.
Để an toàn..., Tề Duyệt còn chặn miệng Liễu Nguyệt, lúc này mới vừa lòng.
Cau mày nhìn Liễu Nguyệt hung tợn trừng cậu, hiệu quả ẩn thân đã không còn, đi ra ngoài vạn nhất lại gặp mấy tên kia, nếu không cậu liền lưu lại xem kịch vui đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Đam Mỹ) Mạt thế trọng sinh chi đào hoa trái
Science FictionThể loại: Mạt thế, trọng sinh, tang thi, dị năng, hắc đạo, nhất thụ đa công, chút ngược, mỹ thực, thoải mái, HE. Tác giả: Thu Thiên Lai Liễu Nhân vật chính: Tề Duyệt, Đường Khả, Hàn Phi, Lâm Vũ Trạch, Viêm Bân ┃ Phối hợp diễn: Tôn Linh, Liêu Phi Phà...