Chương 357 Chuyện Xưa Của Người Khác

287 23 2
                                    

Tuyết Thanh sau khi tiễn Ngọc Mật liền đi đến băng quật chỗ Linh Nhi bế quan, nhìn thấy Linh Nhi hóa thành bộ dạng Thiên Hồ cuộn trên giường ngọc ôm lấy cái đuôi hồ lông xù xù tuyết trắng của mình ngủ đến ngon lành. Lông xù xù Tiểu Thiên Hồ, ba con mắt đều nhắm chặt, hô hấp trầm hoãn, lông hồ trắng tuyết dày mềm trên người cùng cái bụng nhỏ vô cùng quy luật mà phập phồng. Nhìn Linh Nhi ngủ đến nàng tiến vào đều không có cảm thấy được, liền biết Linh Nhi ngủ đến đặc biệt hương trầm. Tuyết Thanh không chút nghi ngờ nếu không có ai tới đánh thức Linh Nhi, Linh Nhi tuyệt đối sẽ ngủ đến mãn kỳ ba năm.

Nàng phạt Linh Nhi ở đây diện bích tư quá, hảo hảo nhận ra bản thân sai lầm, kết quả vật nhỏ này khen ngược, cứ thế mà ngủ! Nhìn bộ dáng này rõ ràng là ngủ đến vô cùng an tâm, một chút không giác ngộ phạm sai lầm gặp rắc rối.

Lại nói tiếp, Thiên Hồ tộc thọ mệnh trường, đặc biệt là huyết mạch dòng chính của Thiên Hồ hoàng tộc bởi vì trong cơ thể có Yêu Hoàng huyết, thọ mệnh vô cùng dài lâu. Tuổi của Linh Nhi hiện giờ nếu đổi thành thọ mệnh nhân loại sẽ tương đương với trẻ con đang học đi, đây vốn nên là tuổi được cha mẹ chiếu cố, vô ưu vô lự. Mà cỡ Linh Nhi nếu đặt ở Thượng Giới, là tuyệt không dám rời khỏi cường giả khán hộ, càng miễn bàn để Linh Nhi một mình xuất môn rèn luyện. Tại một giới này, bởi vì Linh Nhi có huyết mạch ưu thế khiến cho nàng không cần lo lắng Linh Nhi hiếm khi có thể gặp được sự tồn tại tạo thành uy hiếp với nàng, không cần lo lắng Linh Nhi bị Bạt hại, nhưng lại bởi vì Linh Nhi thiếu ngộ uy hiếp, dưỡng thành tính tình không sợ trời không sợ đất, ai đều dám trêu chọc, họa gì cũng đều dám sấm.

Tuyết Thanh ở hàn giường ngọc ngồi xuống, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ Linh Nhi, đem Linh Nhi đánh thức.

Linh Nhi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Tuyết Thanh, hỏi: 

“Cô cô, sao ngươi lại tới đây?” Nàng ngồi dậy, móng vuốt hồ ly lông xù xù xoa xoa mắt còn ngái ngủ.

Tuyết Thanh mở ra bàn tay, trong tay xuất hiện một vòng tay trữ vật toàn thân tinh thấu phiếm bảo quang cùng với một nhẫn trữ vật phẩm giai bất phàm.

Linh Nhi liếc mắt một cái nhận ra đây là đồ của Ngọc Mật, cả kinh mà mở to hai mắt, buồn ngủ tiêu tán. Nàng kinh ngạc hỏi: “Này không phải pháp bảo trữ vật của Ngọc Mật sao? Sao lại ở trên tay ngươi?” Nàng cầm vòng ngọc trữ vật trong tay Tuyết Thanh cẩn thận xem xét một chút liền biết không giả, mặt trên có dấu vết khí tức của Ngọc Mật. Tuy rằng pháp bảo trữ vật này hạ cấm chế, trừ bỏ Ngọc Mật ai đều không dùng được, nhưng vẫn có thể ẩn ẩn nhìn trộm đến bên trong có khí tức một mảnh tiểu thế giới, trong vòng tay trữ vật chứa tiểu thế giới, ở Tu Tiên giới này mà nói xem như là độc nhất, không làm giả được. Ngọc Mật rơi vào tay Bạt, đại cô  nàng vô luận thế nào đều sẽ không ngồi yên không nhìn đến, nhưng nếu đại cô đem Ngọc Mật tỷ tỷ cứu ra, thứ này hẳn là ở trên người Ngọc Mật chứ?

Tuyết Thanh đạm thanh nói: “Ngọc Mật tới tìm ta phong ấn ký ức, đem đồ vật đặt ở chỗ ta.”

Linh Nhi nghe được Ngọc Mật tới tìm đại cô tức khắc nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: “Quả nhiên là thoát vây a.” Không thoát vây như thế nào có thể tới tìm đại cô nàng? Theo sát liền lại nghĩ đến bốn chữ “Phong ấn ký ức” kia, nàng ngạc nhiên hỏi: “Phong ấn ký ức?”

[BHTT] Ta Vốn Phúc Hậu (Phần 2) - Tuyệt CaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ