3. Nhớ lại (1)

442 81 3
                                    

Nhớ ra mọi chuyện sao? Takemichi hốt hoảng nghĩ. Cậu không khỏi nhớ tới lần đầu một người một ma gặp nhau.

Đó là vào một buổi tối gần hai năm trước.

Hôm ấy, sau khi cậu vừa bị bắt nạt xong, do không muốn để bà lo lắng khi thấy mặt mũi bầm dập của mình, thay vì về nhà, cậu đã nói dối là ở lại nhà bạn một đêm.

Takemichi lang thang ở ngoài đường một hồi mới trốn vào một căn nhà trống, nơi từng là một cửa hàng xe mô tô.

Trong cửa hàng bỏ hoang không một bóng người đó, cậu thui thủi cuộn người lại ngồi một mình, tự gặm nhấm vết thương.

Chợt, cậu thấy sau lưng lạnh lẽo, tấm lưng cậu cứng lại. Không phải đâu, cậu không xui xẻo vậy chứ, trốn tối đây thì lại gặp hồn ma sao.

Nếu là bình thường, Takemichi sẽ không ngu ngốc đi đến nơi vắng vẻ vào buổi tối như vậy. Vì xác suất gặp được các hồn ma, thậm chí là ác linh rất cao.

Chỉ là hôm nay sự việc xảy ra có chút quá mức chịu đựng với cậu, nên cậu chỉ muốn ở một mình, ma xui quỷ khiến sao lại chọn đúng nơi này.

Gắng coi như không biết gì, cậu đứng dậy đang muốn rời đi, thì hồn ma sau lưng cậu bất thình lình bay tới trước mặt cậu, như đang muốn hù doạ.

Takemichi nắm chặt tay mới ngăn không cho bản thân theo quán tính đấm vào khuôn mặt trước mắt, sắc mặt cậu có hơi biến đổi.

Hồn ma vừa xuất hiện là một thanh niên với mái tóc đen, trên đầu chảy đầy máu. Có vẻ là một tên chết trẻ.

Nhìn cách chết của đối phương, khả năng chết oan là rất cao, suy ra khả năng là ác linh cũng rất cao. Cậu phải nhanh chóng rời đi mới được.

Không như ý muốn, Takemichi chạy ra tới ngoài cửa thì cửa bỗng đóng sầm lại, cậu muốn đập cửa ra ngoài nhưng không thành công.

Takemichi quay người lại, thấy ác linh đó đang tiến về cậu.

Cậu mím chặt môi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, có khi nào cậu sẽ kết thúc cuộc đời cậu ở đây không nhỉ.

Thật là một ngày tồi tệ, hết bị khi dễ rồi giờ lại chuẩn bị bị giết.

Nhắm mắt lại, nhưng đau đớn trong tưởng tượng không ập tới.

Một hồi sau, đôi mắt Takemichi run rấy khẽ mở ra, trước mặt cậu là khuôn mặt đầy máu của ác linh đó, khoảng cách chưa được 1cm.

"Nhóc con, em thấy được anh sao? " Ác linh đó lên tiếng.

"Không...không thấy..." Takemichi run rẩy trả lời.

"Phụt... Nói dối cũng không biết cách, thật đúng là nhóc con."

A? Ác linh này còn lí trí sao, còn nói chuyện bình thường với cậu nữa. Takemichi ánh mắt dại ra nghĩ.

Ác linh đó mỉm cười, nhờ vậy khuôn mặt dính đầy máu đáng sợ đó trông cũng có vẻ hiền lành hơn.

Bị một ác linh chê cười như vậy, Takemichi không khỏi đỏ mặt, chỉ là do cậu quá khẩn trương thôi.

Tokyo Revengers - Takemichi Cùng Những " Người " BạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ