"Em này, hay là chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé?"
"..."
Jungkook lên tiếng, tay vẫn nắm chắc vô lăng, nhưng đáp trả lại hắn chỉ là bầu không khí im lặng, chỉ có tiếng động cơ êm ái chạy đều đều. Hắn khẽ liếc sang người bên cạnh, hóa ra Jilin ngủ mất rồi, dáng người nhỏ nhắn như lọt thỏm vào chiếc ghế lớn, thảo nào lại yên ắng đến thế. Jungkook chỉ mỉm cười, tăng nhiệt độ máy sưởi lên một chút rồi tiếp tục cho xe lăn bánh về nhà.
Những ngày sau đó vẫn diễn ra bình thường, ban ngày hắn dậy sớm đi làm, đến chiều lại về nhà ăn cơm cùng cô. Cả hai thỉnh thoảng sẽ đi chơi vào ngày nghỉ, hoặc sẽ ở nhà quấn chăn, xem phim rồi ăn bim bim cùng nhau vì thời tiết trở nên lạnh hơn vào cuối năm
"Này nhóc, sắp giáng sinh rồi. Em có muốn đi đâu chơi không?"
Jungkook dịu dàng xoa đầu cô, còn Jilin thì cuốn người trong chăn, gối đầu lên đùi hắn, hai mắt chăm chú dòm vào màn hình điện thoại. Vừa nghe thấy câu hỏi của hắn, cô nhìn hắn rồi lười biếng trả lời:
"Không đâu, ở ngoài lạnh lắm, Em sẽ cảm mất. Trời lạnh thế này thì quấn chăn là thích nhất"
"Đúng là đồ thỏ mập lười biếng"
Hắn phì cười, cưng chiều véo lên cái má tròn ửng hồng vì trời lạnh. Thời tiết mấy hôm nay lạnh cắt da cắt thịt, hôm qua còn có một trận tuyết lớn báo hại người làm trong nhà phải hì hục cào tuyết vào sáng sớm. Jungkook nhìn cô một lúc lâu rồi lại chìm vào dòng suy nghĩ, hắn nghĩ về ngày Jilin trở thành vợ hắn cũng là ngày cả cô và hắn đều phải chấm dứt cuộc đời mình. Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại bồn chồn khó chịu, Jeon gia đã dưới trướng Lucifer bấy lâu, đến khi giết được gã độc tài kia, Jeon gia hoàn toàn được giải thoát, nhưng ông bà Jeon phải sống thế nào khi hắn qua đời
Nếu chỉ mỗi một mình hắn chết, Jilin nhất định sẽ bị người nhà hắn ghét bỏ. Nếu hắn chỉ giết cô thì khác nào hoàn thành ý định của tên độc tài Lucifer đó...
Ai đó cứu hắn với
Nếu nghĩ thêm nữa, đầu hắn sẽ nổ tung mất
"Jungkook!"
"Jungkook!"
"Jungkook!"
Hắn giật mình, như thể vừa mới mơ thấy ác mộng, tay vội lau đi lớp mồ hôi lạnh đọng lại trên trán, thở ra vài hơi nặng nhọc
"Jungkook, anh sao thế? Em thấy anh không được ổn..."
Jilin ngồi dậy định rủ hắn ngày mai đi ăn mì lạnh thì thấy sắc mặt hắn không thể khó chịu hơn, cô phải gọi hắn đến tận ba lần hắn mới trả lời
"À, không có gì đâu, chỉ là chuyện ở công ti thôi. Em muốn nói gì à?"
Hắn mỉm cười nhìn cô, tay dịu dàng vuốt mái tóc đen nhánh
"Em tính rủ anh đi ăn mì lạnh, nhưng nhìn anh có vẻ bận"
Jilin lo lắng nhìn hắn, chỉ cần nhìn vẻ mặt bây giờ của hắn, cô liền biết hắn đang lo lắng điều gì đó. Việc ở công ti cũng đâu thể khiến hắn lo lắng đến chảy mồ hôi lạnh như thế. Suốt mấy hôm nay hắn cứ lơ đãng, phải kêu đến hai ba tiếng mới thấy hắn phản hồi