7(Phần cuối). Mặt trời

1.2K 158 6
                                    

Nãy giờ đã là bao lâu rồi, không lẽ Takemichi muốn khóc đến đứt dây thanh quản luôn hay sao? Mikey thầm nghĩ, rồi quay qua anh cằn nhằn không ít.

"Đm mày có nín đi không? Ồn ào quá!" ...Đến cả cậu nữa, con người dịu dàng của vài phút trước đâu rồi?! Takemichi kêu ư ử, vội vàng khua tay mua chân, nói không thành tiếng.

"Hức... Tao... xin lỗi... Tao... Hức... không... ngừng... Hức... lại được..." Anh chùi mắt liên hồi, khó khăn rặn ra từng chữ. Gọi anh là "anh hùng", nhưng có thêm chữ "mít ướt" đúng là không thể sai được mà. Mikey thở ngắn thở dài, cố ý dùng tay đánh vào vết thương của Takemichi cho hả giận, đúng là bất lực với anh hết sức. Takemichi cố gắng điều tiết lại cảm xúc, anh sụt sịt nói.

"Tao xin lỗi... Đã phá hỏng buổi đi chơi ngày hôm nay của tụi mình rồi..." Takemichi bày ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi. Trông anh hệt như một con cún đang cụp tai xuống vì buồn bã vậy, vừa buồn cười vừa đáng thương. Mikey thấy vậy phụt cười một cái, liền nhanh chóng nén lại, giả vờ vẫn còn đang tức giận trêu chọc anh một chút.

"Ờ, tao thấy rất không vui vì hành động của mày ngày hôm nay". Takemichi nghe thế thì tâm trạng xuống đều đều. Đôi mắt anh vẫn còn ầng ậng một tầng nước. Anh tủi thân liền tự động cách xa cậu một chút, trong miệng vẫn cứ lầm bầm câu xin lỗi mãi không thôi.

Mikey cười phá lên, con người ngờ nghệch này khiến cậu thật sự rất yêu. Anh quan tâm đến từng cảm xúc của cậu, cho dù bản thân có bị trách mắng vô lí, Takemichi thay vì tức giận hỏi lí do như cách bao người bình thường khác phản ứng thì anh lại ngay lập tức đẩy mọi tội lỗi về phía mình, luôn mồm nói xin lỗi xin lỗi. Mikey thật sự thích những người ngu ngơ hiền lành như thế, vì chọc họ thật là vui và dễ dàng.

Cậu vừa cười vừa chủ động chạy đến ôm lấy, chui vào lòng anh. Takemichi hơi bất ngờ trước hành động của Mikey, tuy vậy đã lâu rồi anh chưa được chứng kiến nụ cười đẹp đến vậy của cậu. Bởi có một khoảng thời gian từ sau khi những người thân của Mikey lần lượt bỏ đi, cậu đã luôn gượng ép bản thân cười, cố chấp làm một người mạnh mẽ. Cậu cười đẹp như thiên sứ vậy, nhưng tuyệt đối không phải nụ cười đau đớn đó, Takemichi không muốn nhìn thấy nó chút nào.

Nghĩ đến điều đó là anh lại bật khóc, ôm chầm lấy cậu, Mikey tưởng rằng trò đùa của bản thân có phần quá đáng liền vội vàng giải thích.

"A! Lúc nãy tao chỉ đùa thôi. Mày đừng để bụng..." Takemichi cứ vừa ôm chặt lấy cậu vừa khóc lóc ỉ ê như một đứa trẻ, miệng vẫn không ngừng nói.

"Tao xin lỗi..! Tao xin lỗi..!!" Đây là người mà mấy phút trước còn phải để Mikey ngăn anh đánh lũ thanh niên hư hỏng đấy tiếp sao? Thật là kì lạ! Nhưng dường như cậu đã hiểu ra vấn đề, ôm Takemichi chặt hơn một chút, cậu lên tiếng.

"Thật ra, tao đã rất vui khi thấy mày nổi giận đến thế vì tao, cảm ơn mày vì tất cả...!"

Thành thật mà nói, hành động của Mikey không thể khiến người ta ngừng khóc được mà có khi còn muốn khóc to hơn, bởi lẽ sự ấm áp đôi khi chính là con dao hai lưỡi. Con người ta có thể chai sạn và không quan tâm đến những vết thương trên cơ thể mình mà tiếp tục bước đi, nhưng chỉ cần có ai đó quan tâm chăm sóc chúng, khi đó ta mới giống như nước tràn bờ đê mà gục ngã.

[Takemikey] Mặt trời của taoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ