Chương 2: Tú nữ

2.1K 67 0
                                    

Ngoài Hoàng Thành, ba năm tuyển tú nữ vào cung.

Sai dịch Khổng Vũ, Trần Sảng vận chuyển cống phẩm vào kinh đi đến miếu đổ nát trên núi trú mưa, không may gặp phải một nhóm quỷ dị, Trần Sảng bỗng nhiên bị người tập kích, mưa to như trút nước, trong miếu hoang có tiếng mưa, tiếng gió, tiếng người gọi, không dứt bên tai.

"Thiên Lý Giáo?" Nhĩ Thuần chạy tới, thấy Ngọc Doanh bị người cầm đao khống chế, trong lòng hoảng sợ.

"Thiên Lý giáo? Vị huynh đệ kia, ngươi thả nàng ra trước, mọi chuyện thương lượng" Khổng Vũ trung khí mười phần, không chút sợ hãi.

"Chúng ta là Thiên Lý Giáo, lâu như vậy mới có người lên núi. ngươi cho rằng chúng ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho Tú Nữ sao!"

"Tú nữ?"

Thì ra là trong đêm mưa to gió lớn tất cả "quỷ quái" ước đẫm đều biến thành một đám nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, đặc biệt là người bị Thiên Lý Giáo khống chế, mặt phấn má đào, không trang điểm cũng đủ khiến người ngẩn ngơ.

Trần Sảng nhất thời nhìn có chút ngây dại, cũng may kế tiếp được ám hiệu, hai người hợp lực một kiếm giết chết bạo dân Thiên Lý Giáo. Tất nhiên là như hoa mỹ quyến, sợ hãi kêu la liên tục. chỉ có Nhĩ Thuần, sắc mặt không đổi.

Khổng Vũ, Trần Sảng hai người đi chôn thi thể, để lại một đám tú nữ.

"Chúng ta cho đến bây giờ vẫn còn ở lại trên núi, hoàn toàn là do Ngọc Doanh ngươi, không nghe lời Tham Lĩnh đại nhân, không được xuống kiệu mua son phấn trang điểm gì đó. Nếu như không phải ngày đó nàng xuất đầu lộ diện...thì làm sao có thể gây chú ý đến bạo dân Thiên Lý giáo" Có người bắt đầu bất mãn, chỉ tay về phía Ngọc Doanh, mọi người cũng phụ họa theo.

"Này, trên đường ở trong kiệu nói buồn bực nhàm chán không chỉ mình ta, hơn nữa chuyện bất hạnh Tham Lĩnh Đại Nhân đâu có liên quan đến ta!" Ngọc Doanh nghe xong nào đâu cam tâm, nhất thời tức giận tranh cãi.

"Nếu như ngươi thật có nhiều khí lực như vậy...đợi đến khi xuống núi gặp huyện nha đại nhân mà nói chuyện"

"Đúng nha, đúng vậy"

Lúc này Nhĩ Thuần đứng dậy, ở chổ này chỉ có mình nàng trấn định: " Các nàng thật cho rằng hai cái sai nha kia sẽ đưa chúng ta xuống núi sao?"

Ngọc Doanh ngóng trông quả nhiên đợi trái đợi phải không thấy hai người trở lại, không khỏi có chút lo lắng: " Không thể nào, vị đại ca kia vừa mới cứu ta, ngay cả người cũng đã giết, không có khả năng không quay lại cứu ta"

"Ngày đó Tham Lĩnh đại nhân bị giết, thị vệ đều sợ hãi bỏ chạy hết. Hiện tại chỉ còn hai người bọn họ, ngươi nói bọn hắn nghĩ cống phẩm trọng yếu hay mấy người qua đường chúng ta làm trì trệ tiến độ của hắn trọng yếu hả" Nhĩ Thuần tỉnh táo phân tích.

"Rồi, vậy chúng ta làm sao bây giờ" Mọi người đều vây quanh Nhĩ Thuần, chờ Nhĩ Thuần nghĩ kế

"Biện pháp không phải là không có"

Sự thật quả nhiên như Nhĩ Thuần sở liệu, Khổng Vũ cùng Trần Sảng căn bản không muốn đưa các nàng xuống núi. Một lần nói rõ, Trần Sảng rốt cuộc không tình nguyện cùng Khổng Vũ vùi chôn thi thể, chuẩn bị đội mưa đi về trước

[Hoàn][Bách Hợp]Kim Chi Dục Nghiệt - Huyền Đoạn Hữu Thùy ThínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ