11

624 42 0
                                    

Park JiSung trở lại trường học, bạn cùng lớp chào đón em hỏi thăm em mấy câu, cuối cùng buổi tối cùng em đến karaoke uống bia. Park JiSung miễn nhiễm với cái trò trộm long tráo phụng đổ nước ngọt vào bia, bạn hỏi về cánh tay của em em chỉ một mực nói rằng cánh tay do va đập nên bị thương.

Thật ra những chuyện không hay, tốt nhất vẫn là nên giấu đi.

Zhong Chenle đưa cho em một cuốn giáo trình đã được đánh dấu ghi chú cẩn thận, những vết đánh dấu chi chít xanh hồng, nhăn cả viền sách. Park JiSung vuốt lại cẩn thận, nói cảm ơn, Zhong Chenle nheo mắt, da cậu ta trắng sáng như sữa nói buổi trưa hãy cùng nhau đi ăn đồ nướng đi. Nửa tháng, nhanh như vậy sắp thi kết thúc học phần.

Mà ngay sau khi thi lại có thêm một hoạt động nhộn nhịp không kém, đó chính là lễ tình nhân. Park JiSung trong lớp nhiều con gái, không để tâm đến trong lớp ồn ào như thế nào, ngoài việc chuyền nhau mấy bài giảng trên mạng thì cả group lớp cũng nhộn nhịp chỉ nhau những cửa hàng bán chocolate.

Ngày tháo băng ra, em không cam tâm để bác sĩ tương lai Zhong Chenle bôi thuốc lành lạnh vào mấy vết thương, nhìn mấy vết sẹo trên tay, kéo tay áo hoodie che mất chúng rồi lại tiếp tục đọc sách.

Bạn cùng nhóm thực hành của em gọi là Jung Sungchan, người dong dỏng cao, nói chuyện rất hợp. Jung Sungchan ghi kết quả thí nghiệm, thở dài.

Park JiSung nghe Jung Sungchan thở dài không biết là lần thứ mấy trong ngày. Người bạn kế bên không đầu không đuôi hỏi một câu:

"Cậu định tặng cho Na tiền bối chocolate trắng hay đen?"

Đây chính là chủ đề hôm nay em nghe được nhiều nhất.

Park JiSung lắc đầu nói không biết.

Tối đó trên đường về nhà, chần chừ một hồi Park JiSung lại rẽ vào cửa hàng, mua chocolate. Dường như đọc được tâm tư của người khác, học sinh đến mua chocolate vào thời điểm này thì chỉ có thể đem tặng cho học sinh khác. Park JiSung mua xong một thỏi lớn, nhân viên bán hàng hỏi rằng có cần gói lại hay không. Park JiSung lắc đầu:

"Đem về làm, không có tặng ngay"

Thường ngày em không thèm trả lời người lạ đâu, nhưng tính tình người trẻ, khoe khoang một chút cũng không chết chóc gì.

"Cậu làm chocolate lại không mua khuôn hay sao?"

"Phải mua khuôn à?"

Park JiSung hỏi xong thì im lặng, vì biết rằng hình như mình hỏi sai rồi.

Nhân viên bán hàng cũng im lặng. Quả nhiên là nam sinh, chắc không phải định dùng cây đục để đục chocolate thành hình chứ?

Park JiSung về nhà nhìn đống chocolate bị em làm cho cháy đen, cả mẹ em ở trên lầu cũng nghe thấy mùi khét mà chạy xuống, nhìn chocolate thì biết em muốn làm gì, cũng đoán ra được em định tặng người nào, định đề xuất để mẹ làm, nhưng sau đó em lại định đặt tay lên nồi nóng làm càn, mẹ vẫn là tránh xa. Park JiSung có vẻ bực bội, quyết định đổ bỏ rửa nồi và khuôn. Ngày đầu tiên phí công như thế.

Cho nên ngày hôm sau, và hôm sau nữa Park JiSung mang theo gương mặt không mấy khả quan mà đến trường.

"Chiều nay cùng anh đi mua bánh bạch tuột được hay không? Nó đang nổi trên mạng mấy ngày nay đấy" - Na Jaemin cùng em tan trường. Hoàng hôn dần buông trên gò má của em, dòng người tấp nập, Park JiSung thở ra một hơi khói, nắm tay Na Jaemin đi đến khu chợ đêm đã bắt đầu mở cửa.

njm x pjs|hoàn| Thuận Nước Đẩy Thuyền Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ