15

608 57 7
                                    

Trời nắng lên, Na Jaemin gấp lại chăn rồi đi qua phòng bên cạnh định gọi Park JiSung thức giấc.

Park JiSung nghiêng mình, trên tay còn cầm một cái điện thoại.

"JiSung à, dậy thôi em" - Na Jaemin xoa xoa tóc em, vuốt má em, sau đó cảm nhận được sự ẩm ướt trên má, liền khẩn trương cuối đầu nhìn: "Em sao thế? Đau ở đâu à?"

Park JiSung gương mặt đầy nước nhìn anh. Na Jaemin như ngồi trên than hồng nóng rực. Em mở điện thoại lên rồi để lên ngực, nhắm mắt lại nước mắt lại chảy ra:

"Em...thật sự em nghĩ thông rồi, chỉ là em rất buồn thôi"

Na Jaemin cầm điện thoại của em lên xem, thì liền hiểu rõ. Là ba của em gửi đến những tấm ảnh, có tấm là trong thánh đường trắng xoá, có tấm ở con phố trung cổ ngàn năm, giấy li hôn của ba mẹ em và giấy kết hôn của ba.

Park JiSung, thật sự đã không có nhà. Nghĩ đến tất cả những chuyện này, sống mũi em lại đau, mắt cay xè khó khăn vươn tay muốn níu anh ở lại.

Nhưng sao lại không nhấc tay lên được, chỉ có thể mở miệng nấc lên:

"Anh ơi, anh sau này đừng đi đâu nhé? Đừng giống như ba mẹ em lại không cần em. Em sẽ cố gắng trưởng thành ngoan ngoãn, anh ơi..."

Lạ thay Park JiSung rõ ràng rất mạnh mẽ quật cường, là người mạnh mẽ quật cường nhất anh từng thấy. Mọi khổ cực ác ý anh hỏi đến đều tự em sửa soạn thành hai ba câu khiến anh yên tâm. Đánh lừa anh rằng cuộc đời của em rất tốt, bị ức hiếp, cô đơn, người khác sau lưng ấm lạnh với em như thế nào, hầu như hết thảy bên cạnh anh đều hoá hư không.

Hỏi em, em nói rằng ở bên anh muốn cho anh thấy những mặt tốt và sự lạc quan của bản thân. Buồn tủi xấu xí không được phép để anh muộn phiền.  Ai cũng đều có áp lực riêng, và không phải ai cũng có trách nhiệm phải nghe người khác kể lể về cuộc đời của mình.

Nhưng Park JiSung của anh, bé hamster nhỏ của anh thật ra rất dễ chịu tổn thương, mà còn bị tổn thương đó dằn vặt một thời gian dài, âm thầm bén rễ kí sinh, dây dưa lâu năm vẫn không thể rút ra được.

Na Jaemin đôi lúc nhìn Park JiSung có chút cao hơn mình, lại thấy không vui, vì anh thích Park JiSung dựa dẫm vào anh, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn chịu uất ức để anh nhẹ nhàng yêu thương bảo bọc em.

Có một mảnh gỗ trôi nổi, được em bám lấy, trực tiếp kí thác cuộc đời dựa vào.

Anh thích em ỷ lại vào anh. 

Cho nên, Na Jaemin lập tức tiến lại gần hết xoa đầu lại hôn lên mi mắt ướt đẫm của em:

"JiSung ngoan, anh ở đây, anh không đi đâu. JiSung của anh, anh xin lỗi"

Đợi nước mắt của em khô, Na Jaemin mới cùng em đi tìm Lão phật gia. Nắng lên rồi. Một cột khói bếp bay lên nghi ngút, Na Jaemin và Park JiSung vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng của Lão phật gia:

"Dậy rồi à? Còn sớm mà để JiSung ngủ thêm một chút"

"Không có đâu, ông nhìn xem, cái bụng xẹp lép của JiSung đòi ăn rồi, phải thức dậy để JiSung ăn no chứ?"

njm x pjs|hoàn| Thuận Nước Đẩy Thuyền Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ