Ông lão trong quán điểm tâm ngoài ga

3 0 0
                                    

Ông lão gầy còm, râu tua tủa, ngồiởmột xó trong quánđiểm tâm của nhà ga Mayori. Những ngọn cuồng phong mùađông kéo thành dải ríu rít, ào ào chạy qua vịnh Riga. Băngđóng dày ven bờbiển. Qua bức màn tuyết còn nghe tiếng sóng ầm ầm đập vào màng băng rắn chắc bên bờ.

Ông lão rẽvào quán có vẻchỉ đểsưởi. Ông không gọi món gì, chỉngồi trên cáiđi-văng gỗ, vẻphiền muộn, thủtay trong tay áo chiếc va-rơi cộc của dân chài được vá víu một cách vụng về.

Một con chó trắng nhỏ, lông rũrượi,đi theo ông lão. Nó ngồi nép dưới chân ông, run lập cập.

Ngay cạnhđấy mộtđám thanh niên gáyđỏgay, gân nổi lên,ầmĩuống bia. Tuyết trên mũhọ đang tan. Nước tuyết tan chảy từng giọt xuống những cốc bia và những miếng bánh mì cặp xúc xích sấy. Họkhôngđể ý tới những giọt tuyết tan vì còn mải tranh cãi về một trận bóng đá..

Đến khi một gã trong bọn cầm lấy bánh và cắn một miếng hết nửa cái thì con chó không chịu nổi nữa. Nóđi vềphía bàn củađám thanh niên vàđứng lên bằng hai chân sau, nhìn vào mồm gã kia với một vẻxu nịnh.

- Pơti!

[1]

- ông già gọi khẽ, - Mày không biết xấu hổà, hảPơti? Sao lạiđến quấy rầy người ta?

Nhưng Pơti vẫnđứng. Chỉcóđôi chân trước của nó luôn luôn run rẩy và thỉnh thoảng lại hạxuống vì mệt. Khiđôi chân chạm vào cái bụng ướt, con chó lại chợt nhớ ra và giơ chúng lên.

Đám trai tráng khôngđểýđến nó. Họ đang mải nói chuyện và thỉnh

thoảng lại rót thêm bia lạnh vào cốc.

Tuyết bịt kín cửa kính và ta phải rùng mình khi trông thấy những con người trong lúc tiết trời giá rét thếnày mà lạiđi uống bia lạnh toát như băng.

- Pơti! - Ông lão lại gọi - Kìa Pơti! Lại đây!

Con chó vẫyđuôi rất nhanh vài lần nhưmuốn nóiđểông lão biết rằng nó có nghe thấy ông nóiđấy, nó xin lỗi ông, nhưng nó không cưỡng lại được nó nữa rồi. Nó không nhìn ông lão và còn quay hẳnđi chỗkhác. Nhưthểnó muốn nói: "Chính con cũng biết thếlà xấuđấy chứ, ôngơi.

Nhưng ông có mua nổi cho con một kẹp bánh như thế đâu!".

- Ôi, Pơti, Pơti! - ông lão thì thào và giọng ông run run vì buồn phiền.

Pơti một lần nữa ve vẩyđuôi cho qua chuyện, cầu khẩn nhìn ông lão. Nó nhưmuốn cầu xin ông lão thôiđừng gọi nó nữa vàđừng mắng mỏ nó, bởi chính nó cũngđang khổtâm lắm, bởi vì nếu không bịrơi vào tình cảnh quá khốn quẫn nhưbây giờthì, tất nhiên, nó cũng chẳng bao giờ đi xin ăn người ngoài.

Cuối cùng một gã trongđám thanh niên, gò má cao,đội mũmàu xanh lá cây, trông thấy con chó.

- Mày xin ăn ư, đồ khốn? - gã hỏi - Thế chủ mày đâu?

Pơti vui mừng ve vẩy đuôi, nhìn ông lão, thậm chí nó còn kêu ư ử. Gã trẻ tuổi nói:

- Sao lại thế, hảông công dân?Đã nuôi chó thì phải cho nóăn chứ! Như thếnày thật chẳng có văn hóa tí nào. Chó của ôngđi xin của bốthí. Mà ở nước ta luật pháp cấm ăn xin đấy.

Bông hồng vàng và bình minh mưa - K.PaustovskyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ