Chữ Đề Trên Tảng Phiêu Nham

2 0 0
                                    

Niềm vui trọn vẹn chỉtới với nhà văn khi nào anh ta tin chắc rằng lương tâm mình không có gì trái ngược với lương tâm của những người xung quanh.

Saltưkov Shedrin

Tôiởtrong một ngôi nhà nhỏdựng trên vùng cồn cát. Cảmột vùng ven biển Riga ngập trong tuyết. Từnhững ngọn thông vòi vọi, tuyết không ngừng bay xuống như những món tóc dài và tan ra thành bụi.

Tuyết bay xuống vì gió và vì trên ngọn thông có những con sóc nhảy. Khi trời thật yên lặng, có thểnghe rõ tiếng sóc gặm nhấm bóc vỏquả thông.

Ngôi nhà tôiởnằm sát bờbiển. Chỉcần ra ngòai cửa rào vàđi vài bước theo một conđường nhỏdo chân người dẫm tuyết lên mà thành, băng ngang một biệt thự đóng im ỉm, là đã nhìn thấy biển rồi.

Ởnhững khung cửa sổbiệt thựnày vẫn còn lại những bức rèm cửa từ mùa hè. Những bức rèm layđộng mỗi khi có gió thổi nhẹ. Chắc gióđã lọt qua những khe hởkínđáo nàođó vào trong cái biệt thựbỏtrốngấy, nhưng nếu nhìn từxa anh sẽtưởng có aiđóđang kéo chúng lên và canh chừng theo dõi anh.

Biển khôngđóng băng. Tuyết nằm dàiđến tận mép nước. Trên tuyết trông rõ những dấu chân thỏ rừng.

Khi ngòai biển có một con sóng lớn cất lên, ta không nghe thấy tiếng sóngđập vào bờmà lại nghe tiếng băng vỡvà tiếng lạo xạo của tuyết già.

Biển Baltic mùa đông hoang vắng và sầu tư.

Người Latvya gọi Baltic là "Biển lạp phách" (Zintarayura). Người ta gọi thếcó lẽchẳng phải chỉvì Baltic ném lên bờnhiều lạp phách mà còn vì nước biển hơi nhuốm sắc vàng của thứ đá nọ.

Suốt ngày chân trời nặng chịch những tầng u ám.Đường nét những bờ biển thấp biếnđi trong cái u ámấy. Chỉ ở đôi nơi có những dải trắng rũ rượi sà xuống trên mặt biển: tuyết rơi.

Đôi khi, những con ngỗng trời năm nay bay vềquá sớm hạcánh xuống nước và kêuầmỹ. Tiếng kêu hoảng hốt của chúng lan rất xa trên bờ biển nhưng không có tiếngđáp lại: mùađông trong những khu rừng ven biển hầu như không còn chim chóc.

Ban ngày trong ngôi nhà tôiở, cuộc sống quen thuộc vẫn tiếp diễn. Củi nổtí tách trong những lò sưởiốp gạch men sặc sỡ, máy chữ đập rào rào, chịphục vụít lời Lilya ngồi trong tiền phòngấm áp và làm ren. Mọi cái đều bình thường và giản dị.

Nhưng tốiđến thì bóngđêmđen kịt lại vây chặt ngôi nhà. Những cây thông sáp lại gần và khi rời gian phòng rực sáng ánhđèn bước ra ngòai, ta sẽngập trong cảm giác hoàn toàn côđộc khi chỉcó mình tađối mặt với mùa đông, biển cả và đêm tối.

Biển lùi ra hàng trăm dặm vềnhững phía xa có màu chì xám. Không có lấy một ánh lửa trên mặt nước. Và không có lấy một tiếng sóng vỗ.

Ngôi nhà nhỏbé giống nhưngọn hảiđăng cuối cùng bên bờvực thẳm vô tận của sương mù.Đấtđếnđây là hết. Vì thếta phải ngạc nhiên khi thấyđèn vẫn bình thản sáng trong nhà, máy thu thanh vẫn ca hát, những tấm thảm mềm mại nuốt mất tiếng bướcđi, trên bàn có những cuốn sách để ngỏ và những tập bản thảo.

Đằng kia, vềphía tây, hướng Venspins, sau bức màn tối là một thôn chài nhỏbé. Một thôn chài bình thường với những tấm lưới phơi trong gió, với những ngôi nhà thấp tè và khói lađà bay ra từnhữngống khói, những chiếc thuyền máyđenđúađược lôi lên bãi cát và lũchó cảtin lông xù rũ rượi.

Bông hồng vàng và bình minh mưa - K.PaustovskyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ