HỎA TINH
Tôi sẽcốnhớlại xem ý sáng tác cuốn truyện dài "Kara-Bugaz" của tôiđã nảy ra như thế nào?
Trong thời thơ ấu của tôiởKiev, tối nào trên ngọnđồi Vlađimir trên sôngĐnepr cũng thấy xuất hiện một ông lãođội mũsụp vành bụi bặm. Ông lão mang theo một kính thiên lý cổlỗvà loay hoay rất lâuđể đặt nó lên một cái giá ba chân cong queo bằng sắt.
Người ta gọi ông lão là "nhà chiêm tinh" và cho rằng ông ta người Ý vì lúc nào ông cũng cốý nói lơlớtiếng Nga theo lối nói của người nước ngoài.
Sau khiđặt xong kính thiên lý, ông lão nói bằng một giọng thuộc lòng,
đều đều:
- Thưa các signor và các signorina! Buona juorno! Chỉbỏra có năm kopek là các quý ông quý bà sẽ được bay từtráiđất lên mặt trăng và các vì tinh tú khác. Tôi xinđặc biệt khuyên các vịhãy nhìn lên sao Hỏa hung dữ, ngôi sao có màu máu người. Ai mà bịsao Hỏa chiếu mệnh, người đó sẽ bị trúng đạn chết tươi trong chiến tranh.
Một hôm tôi cùngđi với cha tôi lênđồi Vlađimir vàđược nhìn thấy sao Hỏa qua kính thiên lý.
Tôi nhìn thấy một cái vực thẳmđen ngòm và một quảcầuđođỏthản nhiên lơlửng giữa cái vực thẳmđó mà không cần tựa vào vật gì. Trong khi tôi cònđang nhìn nó thì quảcầu bắtđầu từtừtiến ra phía cạnh kính thiên lý và trốn vào sau vành kính bằngđồng. "Nhà chiêm tinh" khẽ quay kính thiên lý lại và lôi sao Hỏa vềchỗcũ. Nhưng nó lại bắtđầu dịch dần về phía vành kính.
- Thế nào? - cha tôi hỏi. - Con có nhìn thấy gì không?
- Có - tôi trả lời - Con còn nhìn thấy cả những con sông đào nữa kia.
Tôi biết rằng trên sao Hỏa có người - dân Hỏa tinh - và biết rằng không hiểu để làm gì mà họ đã đào những con sông rõ to trên thiên thể của họ.
- Thôi, tôi xin anhđi! - cha tôi nói -Đừng nói dóc! Con chẳng thấy sông đào sôngđiếc nào hết. Chỉcó một người nhìn thấy chúng,đó là nhà thiên văn Ý tên là Skiaparelli. Mà ông ta cũng phải nhìn bằng kính thiên lý lớn kia.
Cái tên Skiaparelli củađồng bào "nhà chiêm tinh" chẳng gâyđượcấn tượng nào cho ông ta.
- Con còn nhìn thấy một hành tinh nào bên cạnh sao Hỏa vềphía bên trái nữa cơ- tôi nói không chắc chắn - Nhưng không hiểu tại sao nó cứ chạy lung tung ở trên trời.
- Hành tinh quái gìđâu! - "nhà chiêm tinh" hồn hậu kêu lên - Lại một hạt bụi quỷ quái nào rơi vào mắt cháu đấy thôi.
Ông ta tóm chặt lấy cằm tôi và khéo léo lấy ra một hạt bụi trong mắt.
Cái cảnh sao Hỏa làm cho tôi lạnh người, khiếpđảm. Tôi thởphào khi rời khỏi cái kính thiên lý. Vàđường phốKiev với ánhđèn mờ, tiếng lộc cộc của những chiếc xeđộc mã chởkhách, mùi hoa dẻtàn bụi bặm, trở thành đầm ấm và vững chắc đối với tôi.
Không, hồiđó tôi không hềcó ý muốn bỏtráiđấtđểbay lên mặt trăng hay sao Hỏa!
- Tại sao nó lại đỏ thế hả bố? - tôi hỏi cha tôi.
Cha tôi kểcho tôi nghe rằng sao Hỏa là một hành tinhđang hấp hối, rằng nó xưa kia cũngđẹp nhưtráiđất của chúng ta, nó có biển, có những rặng núi thấp và cây cối um tùm xanh tốt. Nhưng dần dần sông biển khô cạnđi, cây cối chết hết, núi non sụt lởkhông còn vết tích gì và thếlà sao Hỏa biến thành một sa mạc khổng lồ. Chắc hẳn núiởtrên sao Hỏa cấu tạo bởi đá đỏ, vì thế mà cát sao Hỏa cũng có màu đỏ nhạt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bông hồng vàng và bình minh mưa - K.Paustovsky
Ficción GeneralTruyện đăng lên với mục đích đọc off và chia sẻ với các bạn. Mọi bản quyền thuộc về tác giả cũng như nhà xuất bản, người dịch truyện ! Vì được chuyển về từ bản pdf nên sẽ có nhiều lỗi dính chữ, chính tả, trình bày. Trong quá trình đọc truyện mình sẽ...