Chương 7

3.6K 371 9
                                    

Hôn lễ qua đi, Vương Nhất Bác liền tự mình chủ trương đem đồ đạc trong phòng Tiêu Chiến đóng gói mang đến địa bàn của mình. Gian chứa quần áo của phòng ngủ chính ban đầu trống không phút chốc trở nên đầy ắp.

"Bên này là quần áo của anh, bên này là quần của anh, bên này của em cũng là quần áo anh ~~" Vương Nhất Bác mang theo dì giúp việc đem phòng chứa quần áo thu dọn thỏa đáng, tính toán treo áo sơ mi của mình lẫn vào của anh, còn muốn để chồng chéo lên nhau, nói dễ nghe chính là, trong anh có em, trong em có anh đó.

"Dọn gọn gàng quá." Tiêu Chiến gật gật đầu, có chút đỏ mặt xoa mũi. Theo lý mà nói anh hẳn không nên cùng đối tác của mình là Vương Nhất Bác ở chung một chỗ, mà anh cũng không biết có phải bởi vì một chén rượu ở hôn lễ ngày hôm đó hay không.

Tự mình hồ đồ gật đầu, đáp ứng chuyển phòng, còn bĩu môi nói với Vương Nhất Bác rằng anh sẽ mặc kệ chuyện dọn phòng, Vương Nhất Bác phải dọn cho anh, không vừa ý anh đi về nhà mẹ đẻ.

Hiện tại hồi tưởng lại Tiêu Chiến vẫn không nhịn được đỏ mặt, anh làm sao mà dám sai vặt Vương Nhất Bác như lẽ đương nhiên vậy chứ? Thực sự coi người ta là chồng mình ha gì?

"Anh khen em hai câu điii." Vương Nhất Bác bất mãn ồn ào, trên mặt viết mấy câu to đùng, "Em chăm chỉ như vậy! Còn cố ý xin nghỉ một ngày ở nhà giúp anh treo quần áo, anh mau khen em thật nhiều đi!"

Tiêu Chiến thở dài, nhìn Vương Nhất Bác rồi vươn tay sờ đầu cậu, y như lừa gạt trẻ nhỏ: "Điềm Điềm của chúng ta giỏi quá đi mất! Sao lại lợi hại vậy chứ! Dọn dẹp vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, quá giỏi luôn!"

"Tiêu Chiến, anh dỗ con nít đấy à?" Vương Nhất Bác tiếp tục bất mãn bĩu môi, lôi cái tay đang sờ đầu mình của Tiêu Chiến xuống dưới.

"Cậu không phải bạn nhỏ sao?" Tiêu Chiến che miệng, biểu tình vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác: "Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, tôi còn tưởng cậu vừa tốt nghiệp nhà trẻ mới về ó."

Vương Nhất Bác phẫn nộ, bay vèo một nhát qua đem Tiêu Chiến đặt ở dưới thân, đè anh lên tấm thảm lông dày mềm mại trong phòng quần áo, liều mạng gãi vào chỗ thịt ngứa của Tiêu Chiến.

"Ha ha ha ha ha ha. . . Tôi. . . Tôi sai rồi. . . Biết sai rồi. . ." Tiêu Chiến nhịn không được lăn trái lộn phải trên đất, muốn thoát khỏi móng vuốt đang gãi lên eo anh của Vương Nhất Bác: "Xin mà. . . Xin lỗi. . . Ah. . . Dừng. . . Dừng lại chút. . . Anh ơi! Em sai rồi. . . em biết sai rồi mà anh ơi!"

Hai thanh niên mới kết hôn không lâu đang ở trong phòng đùa giỡn, vừa vặn đúng lúc dì giúp việc lên lầu muốn hỏi hai người buổi tối thích ăn món gì, đến cửa phòng quần áo chợt nghe thấy động tĩnh bên trong.

Phòng quần áo cách âm không tồi, chỉ lọt ra một xíu tiếng trêu chọc, với tiếng cầu xin tha mạng cùng tiếng thở dốc của Tiêu Chiến. Dì giúp việc đã làm cho nhà họ Vương rất nhiều năm, lúc này cư nhiên khuôn mặt già nua lại đỏ lên, tưởng rằng hai người ở trong phòng đang làm chuyện tân hôn không tiện nhắc đến, sợ mình quấy rầy chuyện vợ chồng hai người họ.

[BJYX] Edit | Cùng Đối Tác HE | 和商业联姻对象he了Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ