Mười lăm tuổi
Lisa và Chaeyoung cuối cùng cũng đỗ vào trường cao trung mà mình yêu thích. Đôi bạn thân có tách cũng chẳng rời lại may mắn xếp chung một lớp. Cả hai là học sinh ưu tú, điểm thành tích lẫn hoạt động khác đều vượt trội so với mặt bằng chung.
Lisa vốn là con người ôn nhu dịu dàng, đi bên cô nàng nhí nhảnh Chaeyoung, mỗi người bù trừ cho nhau một chút. Người ta hâm mộ tình bạn từ tấm bé của cả hai mà hết lời tán tụng. Còn cô vì tình cảm của mình mà cất giấu trong lòng sợ khi nói ra sẽ đánh mất người ấy. Có thể trong mắt mọi người, Chaeyoung là bạn thân của cô. Nhưng trong mắt Lisa, Chaeyoung là duy nhất, là lẽ sống cả đời này của mình, chỉ sau người mẹ đáng kính.*
Buổi học kết thúc trong tiếng chuông kéo dài.
Chaeyoung gục đầu xuống bàn, quơ lấy mấy quyển sách quyển vở cất lẹ vào cặp. Ngửa lên nhìn góc bàn của Lisa, cô ấy vẫn lặng lẽ ngồi đó thư thái nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa có ý gì là muốn về. Nàng xách cặp tới đặt "kịch" nó lên bàn của Lisa kèm câu nói kéo cô về thực tại:- Cậu không nhanh mình về trước nhé? Đói quá này. Nay mẹ mình làm món bít tết cá hồi. Chẳng phải cậu thích ăn lắm hay sao?
Cô nàng nháy nháy mắt, quả thực rất đáng yêu. Lisa cười nhẹ đứng dậy, sửa soạn đồ rồi cả hai bước ra khỏi lớp.
Trên con đường quen thuộc mà cô và nàng đã đi ti tỉ bước, chỉ cần có nàng, trong mắt Lisa sẽ là con đường đẹp nhất. Trời về thu rồi, tán cây ngả màu vàng óng rụng rời thành dải trên mặt đất. Chaeyoung tinh nghịch chạy trước, nhảy chân sáo bắt lấy những lá cây đang lơ lửng giữa không gian. Ngây thơ như một đứa trẻ. Mái tóc óng mượt của nàng phất phơ trong gió, thơm nhẹ lên đôi mắt long lanh, chạm nhẹ lên bờ môi đỏ mọng, vờn nhẹ làn da trắng sứ chẳng tì vết của nàng.Nhìn "đứa trẻ" vô tư trước mặt, Lisa ấm trong lòng một chút. Ngày nào cũng như vậy thật tốt quá. Chợt Chaeyoung đứng lại, xoay gót chạy nhanh về phía cô. Nếu là tình nhân, có lẽ Lisa đã mở rộng vòng tay để đón nàng vào trong lòng. Nhưng trường hợp này cô thừa biết nàng muốn gì.
- Lili. Bên kia bán kem xoài.
- Không tính ăn cơm sao?
- Mình ăn được. Sẽ ăn hai bát luôn. Cùng
đi mua với mình đi. Nhé???Nhìn đôi mắt mong đợi, Lisa không lỡ. Bắt nàng đứng yên ở ngã tư, cô nhanh chân bước qua bên đó.
- Cho cháu mua một vị dâu một vị xoài ạ.
Khách nhí quen thuộc với bà mấy năm, bà bán kem khẽ cười.
- Hai đứa chẳng thay đổi nhỉ? Vẫn như ngày nào.
- Dạ vâng. Tiền đây ạ. Cháu cảm ơn.
"Chúng cháu chẳng thay đổi nhưng tình cảm của cháu đối với cậu ấy mỗi ngày lại lớn hơn một chút!"
Đưa cây kem cho nàng, Chaeyoung định lấy tiền trả lại nhưng Lisa từ chối. Nói phí là một bữa cơm trưa của nhà Chaeyoung. Nàng hơi phụng phịu. Cậu ấy cứ nuông chiều nàng mà chẳng cần nhận lại điều gì. Nàng quyết lần sau sẽ tự mua tự trả. Lisa xoa đầu Chaeyoung ngốc, kêu đừng tính toán với mình như vậy.
*
- Con chào mẹ!- Tiếng Chaeyoung lanh lảnh bên ngoài khi vừa mở cánh cửa nhà ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tình yêu đáng giá bao nhiêu? [Lichaeng]
FanfictionBên cậu tử thuở mới chập chững biết đi. Từ mình phát ra âm tiết đầu tiên cũng là "Chaeng". Nhưng cậu lại quá đơn thuần, chỉ nghĩ giữa chúng ta chẳng còn gì ngoài hai chữ "bạn thân" mà cậu dành cho tớ. Vậy.... "Tình yêu mình dành cho cậu đáng giá ba...