Chương 81.
Người tham lam không thích câu hỏi lựa chọn.Vải mùa hè mỏng, nên không thể che được vết thương trên người, càng đừng nói đồ Minh Thứ bận là quần ngắn cùng áo không tay.
Sau khi ngắt điện thoại, Minh Thứ cầm chìa khóa chạy xuống lầu, trái tim nơi lồng ngực giống như bị chập điện, bốc khói.
Cậu nghe giọng Tiêu Ngộ An không giống ngày thường cho lắm, nhưng điểm khác ấy không nằm ở giọng nói, mà là cảm xúc. Cậu còn tưởng đó là bởi vì lâu ngày không gặp mặt
Chạy một mạch dài, khi đến khúc rẽ thì đầu đâm trúng một người.
Minh Thứ ra sức thắng phanh, nhưng người kia giơ tay, không trốn không né, ngược lại còn ôm cậu vào lòng.
Sự hân hoan trong đôi mắt Minh Thứ nở rộ, gấp gáp gọi: "Anh!"
Cậu chưa để ý thấy vết thương trên đùi của Tiêu Ngộ An, nhưng Tiêu Ngộ An đã nhìn thấy vết vảy vẫn còn mới trên cánh tay của cậu.
Tiêu Ngộ An hơi nhíu mày, "Tay sao thế này?"
Minh Thứ nhìn tay mình, lập tức lộ ra vẻ mặt tủi thân, giọng cũng mềm đi, "Anh ơi, em té từ trên tường cao xuống đó, mất hẳn một miếng da, đau lắm lắm luôn!"
Mất hẳn một tiếng da đúng là đau thật, nhưng cơn đau đã sớm qua rồi. Khi bác sĩ xịt thuốc cho cậu, cậu cắn răng một tiếng cũng không than vãn, chỉ đến bây giờ nhìn thấy Tiêu Ngộ An mới lộ hình nhõng nhẽo.
Vòi Tiêu Ngộ An xót cho, vòi Tiêu Ngộ An dỗ dành.
"Eo em cũng bị ngã nữa." Tiêu Ngộ An chỉ xót mỗi cánh tay còn chưa đủ, cậu nhanh chóng vén áo lên, để lộ ra băng vải trên eo, "Bác sĩ bảo phải quấn một tuần lận."
Cậu bày vết thương ra còn xoay nửa vòng, bấy giờ đang đối lưng với Tiêu Ngộ An, không chú ý ánh mắt của Tiêu Ngộ An bất giác đã trở nên càng ngày càng sâu xa.
"Có điều em giành được nhiều huy chương lắm, có cá nhân cũng có tập thể." Cậu bỏ áo xuống, xong lại đắc ý, "Anh, anh xem không?"
Tiêu Ngộ An nhìn chằm chằm cậu, trong lòng cậu thấy râm ran, cảm giác hôm nay Tiêu Ngộ An đúng là không bình thường.
Khi trước cậu cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Ngộ An khi mới thực hiện xong nhiệm vụ về, lúc ấy so với hồi còn trong đội thì có vẻ mỏi mệt, trầm mặc, ánh mắt tĩnh lặng. Lần này ánh mắt của Tiêu Ngộ An cũng không mấy dậy sóng, nhưng cậu đã cảm giác được thứ ở bên trong.
Cậu quan sát thật kĩ, đột nhiên, thần kinh giống như bị châm chích.
Dục vọng! Cậu dường như thấy được trong đôi mắt của Tiêu Ngộ An chứa một dục vọng trắng trợn.
Cậu vô thức lùi về sau một bước, nhẹ lắc đầu, nghĩ rằng nhất định là do mình choáng đầu thôi. Tiêu Ngộ An vừa trở về, cậu cũng vậy, sức lực bọn họ đều đang cạn kiệt, giờ này mà cậu còn cảm giác ánh mắt Tiêu Ngộ An mang theo dục vọng nữa chứ!
"Anh..." cổ họng cậu khô cả, không đầu không đuôi thì thầm một tiếng.
Ánh nhìn nóng bỏng của Tiêu Ngộ An dừng lại tại vết vảy trên cánh tay cậu, cậu thế mà còn cảm thấy không tự nhiên, giống như đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám đi thừa nhận suy đoán của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] ÁO SƠ MI BẠC HÀ - SƠ HÒA
Romance◇Tác giả: Sơ Hòa. ◇Thể loại: Trúc mã trúc mã, theo hướng tình cảm, câu chuyện về sự trưởng thành, chậm nhiệt. ◇Số chương: 82 chương + 0 phiên ngoại. ◇Tình trạng: Hoàn ◇Editor: Ra Đi Dạo Hoy. Hãy để em đuổi theo, làm phương hướng của em. Lúc còn bé...