- Lịch cập nhật chương không cố định, nếu đăng tải sẽ vào các múi giờ: 12 giờ trưa, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối.
- Cielo Dalziel Lilla....
Còn có gặp lại được Vongola boss cũ.
...
Đời Tsunayoshi vẫn bình thản như vậy, vẫn chỉ là tẻ nhạt một màu xám, vẫn chỉ là những tháng ngày cậu cô độc trên cuộc đời. Một bầu trời chẳng xác định hướng mình trôi nổi, khi đã gần trong xanh trở lại liền có một sự thật đau lòng xảy đến.
"Haytato có muốn đến nhà tớ chơi không?"
"Xin lỗi, tôi bận việc mất rồi" Gokudera gần đây khá bận bịu, không phải vì hắn ta khinh thường hay muốn rời xa Tsunayoshi mà chỉ vì quá nhiều việc cần lo thôi. Chuyện luyện tập hay việc của Vongola đa phần sẽ là do nhưng ứng cử nguyên tố mới đảm nhận.
Không riêng Gokudera bận mà ngay cả Yamamoto, Ryohei, thậm chí cả một người bị nhốt trong nhà tù như Mukuro hay một đứa trẻ như Lambo cũng phải dính líu đến. Dường như sắp tới có một việc rất quan trọng.
Tsunayoshi biết tất cả và tình cảm của cậu vẫn không phai nhạt được bao nhiêu, cậy biết mình sẽ phải tạm xa họ một thời gian vì chính vở kịch mà mình tạo dựng bấy lâu nay.
...
"Đợi khi nào tôi hết bận đã nhé" Gokudera đến bây giờ đã có chút trưởng thành hơn khi hắn ta dần trở nên bình tĩnh. Tựa như tuổi trẻ hoạt náo đã qua thì nó sẽ nhường chỗ cho một cách suy nghĩ trưởng thành.
Gokudera vẫn rất yêu quý Tsunayoshi nhưng hắn ta chỉ nhìn Tsunayoshi bằng một ánh mắt cực kì trân trọng chứ không đầy lấp lánh sùng bái như trước kia nữa. Tuổi trẻ không đáng giá bao nhiêu khi có quá nhiều việc phải lo lắng.
Cơn bão chuyển đích đến, không còn nằm trong danh giới của bầu trời thân thuộc kia nữa mà đã trở thành một cơn lốc cực kỳ mạnh mẽ. Có thể che kín bầu trời những lúc nó không ổn, tất cả cũng chỉ vì một bầu trời an hòa.
...
Tsunayoshi bây giờ lại có chút buồn vì vở kịch của mình, cậu hiếm khi hay thậm chí không thể gặp những người thân quen của mình.
"Tớ đến xem trận đấu bóng chày của cậu nhé Takeshi?"
"Ha hả, tớ thích bóng chày lắm nhưng gần đây tiếc là bận nhiều việc. Tớ không chơi được nữa, nếu như sắp tới tớ có trận đấu thì nhất định sẽ mời cậu đến nhé. Đợi tớ, tớ nhớ cậu" Yamamoto ôn hòa xoa mái tóc mềm của Tsunayoshi, miệng treo một nụ cười mỏng, vẻ tươi cười cũng ít che đi phần nhiều mệt mỏi trong Yamamoto. Liều thuốc tinh thần để hắn ta gắng gượng đến bây giờ có lẽ là bộ môn bóng chày, người cha đáng mến và hơn hết chính là Tsunayoshi.
Tsunayoshi cũng không đòi hỏi một cách thái quá, cậu hàng ngày chứng kiến được tuổi trẻ dần qua đi. Cậu cũng sẽ thấy được cách họ trưởng thành, Tsunayoshi thấy được thế giới của mình ngày một rạng rỡ và cậu cảm thấy hạnh phúc vì điều vô cùng tuyệt vời ấy.
Ra cơn mưa cũng có lúc chấp nhận không xuất hiện trên bầu trời chỉ để tích góp thành một trận mưa lớn. Bằng mọi cách cũng sẽ cố gắng gột sạch được bầu trời những lúc nơi ấy vẩn đục.
BẠN ĐANG ĐỌC
[All27/drop] Trời
Fanfiction- Thanh xuân giống như chiếc lá ép nhựa rồi kẹo vào trang vở, bất kể hiện tại hay tương lai mở ra đều rất đẹp. - Mười bốn năm trời nhân sinh, Tsunayoshi không phải một phế vật, ngày nọ cậu bộc lộ. Tự làm chủ cuộc đời bản thân, đoạn tình cảm theo đó...