16: Đến tương lai

190 26 7
                                    

- Lịch cập nhật chương không cố định, nếu đăng tải sẽ vào các múi giờ: 12 giờ trưa, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối.
- Cielo Dalziel Lilla.

... ⚖_...

Chỉ là không ai nói với nhau lời nào, có lẽ đó chỉ là sự đồng điệu đơn giản trong tâm hồn, là sự đồng điệu của những người có định mệnh định sẵn bước về phía nhau.

...

Shouichi nhìn cánh cửa gỗ trước mắt mình, hít một hơi rồi nhấn chuông, không lâu sau có một người phụ nữ tóc nâu khuôn mặt hiền dịu mở cửa mỉm cười nhìn hắn, bà đỡ lấy con trai rồi ngỏ lời mới hắn vào nhà dùng bữa tối. Shouichi có ngại ngùng từ chối nhưng lại bị sự nhiệt tình của Nana chặn đứng, sau cùng vẫn bước vào trong nhà, hắn hít thêm một hơi, ngay ngắn đặt tay lên đùi nhìn bàn đồ ăn trước mắt, không thể phủ nhận rằng nó rất ngon.

"Mồ, Tsu-kun hôm nay biết uống rượu rồi, như vậy không tốt chút nào cả." - Nana không vui cầm trên tay chiếc thìa sắt đang mắng con trai, cho dù là mắng nhưng không có vẻ nào tức giận, chỉ đơn giản là lo lắng. Bên cạnh là Shouichi mỉm cười khẽ, giữa Tokyo này vẫn có một gia đình ấm áp như vậy.

"Con xin lỗi mẹ, vì tính chất công việc... Con không cố ý mà... Nếu... Con dám uống rượu, Kyoya sẽ đánh chết... Con đó." - Tsunayoshi gục đầu xuống bàn gỗ, cậu chúi đầu đầu hối lỗi nhưng mắt cậu vẫn chưa thể mở, mí mắt nặng trĩu như dán vào với nhau, không muốn mở mà cũng chẳng thể mở, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật thoải mái, Tsunayoshi đâu biết tửu lượng của bản thân lại kém đến vậy.

Nana thở dài, cuối cùng vẫn đảm đang pha nước giải rượu cho Tsunayoshi rồi lau qua mặt cho cậu, nhờ Shouichi đem con sâu rượu này lên phòng nghỉ ngơi để bà nấu hết mấy món ăn còn lại. Nhìn thấy Shouichi vất vả vác Tsunayoshi lên bậc thang khiến Nana che miệng thầm cười nhưng cũng không kém phần thở dài, Tsunayoshi rất ghét mùi cồn trong rượu và bà biết điều ấy vậy mà hôm nay Tsunayoshi đã uống rượu, lại còn say tí bỉ đến nỗi phải nhờ người lạ đưa về. Chắc hẳn công việc mà cậu nói đến rất cần thiết cho tương lai, bà biết những gì Tsunayoshi làm đều được tính toán kĩ lưỡng cho thuận lợi nhưng Nana cũng không muốn Tsunayoshi trưởng thành quá nhanh như vậy, bà không muốn con trai dấn thân vào những điều nguy hiểm.

Nhưng sau cùng thì Nana vẫn chấp nhận và dần làm quen với những bất ngờ mà Tsunayoshi mang về, cậu vẫn mãi là đứa con bé bỏng mà bà bao bọc yêu thương, vẫn là kết tinh từ tình yêu sâu đậm của bà và Iemitsu. Mong sao Tsunayoshi sẽ mãi bình an, cuộc sống mai sau của cậu đều tốt đẹp, với cương vị là một người mẹ có con làm công việc nguy hiểm, Nana vừa vui mà cũng vừa lo, tuy vậy, rõ ràng bà luôn ủng hộ và ở bên con trai.

...

Shouichi trong thâm tâm suy nghĩ rằng Nana cũng thật thật hiền dịu, như một bầu trời bao dung, thiện lành, tỏa ánh dương ấm áp ấy. Hắn đặt Tsunayoshi nằm xuống mặt đệm êm ái, Shouichi không nhịn được mà đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Rất sạch sẽ và ngăn nắp với những giá sách cao vời vợi, học thức của người này chắc cũng rất cao siêu, tông chủ đạo là trắng vô cùng ưa mắt, vì có thêm điểm nhấn giữa căn phòng là chiếc giường đen rộng rãi. Thật may là còn có thứ màu đen chứ không Shouichi lại nghĩ đến cái bóng trắng huyền ảo phía xa trong tương lai. Phòng người này thơm quá, hương hoa lyly nhẹ nhàng ngập trong không khí thoải mái, gió lùa vào qua ô cửa sổ, rèm trắng phấp phới bay từng chút một. Lấp ló sau đó là cảnh đêm với những tòa nhà cao chọc trời, từng ánh đèn vàng vuông nhỏ ngăn nắp có chút nhòe đi vì tầm nhìn xa. Shouichi hóng mát không khỏi chiêm ngưỡng sự xa hoa của đất Tokyo, một năm sau cậu dự định đến một thành phố có tên là Namimori với mẹ và chị gái, chẳng biết có còn gặp lại Tsunayoshi hay không, chắc mối quan hệ của cả hai cũng được gọi là bạn bè rồi nhỉ, hoặc, có lẽ chỉ có hắn nghĩ vậy. Người bạn đầu tiên của Shouichi là Tsunayoshi.

[All27/drop] TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ