01

4.8K 290 8
                                    

Lam Hi Thần và Giang Trừng thành thân hơn một năm, lúc này tu chân giới đã sóng êm gió lặng, khó có chuyện gì phức tạp gây rối, bởi vậy hai vị tông chủ tranh thủ lúc rảnh rỗi, còn có thể qua những tháng ngày an ổn.

Nhưng tháng ngày yên tĩnh chính là không kéo dài, Giang Trừng nhìn Hàm Quang Quân thu nhỏ còn sáu bảy tuổi cảm giác đầu thật đau.

Cố sự còn phải nói từ một tháng trước.

Mọi người đều biết, Hàm Quang Quân cùng Di Lăng Lão Tổ mặt mày rạng rỡ kết làm đạo lữ sau đó liền dắt tay vân du tứ phương, tình ý sâu đậm khiến người ao ước. Vốn tưởng rằng là yên ổn trôi qua, nhưng không ngờ trên đường săn đêm vấp phải phiền phức.

Hàm Quang Quân, trúng chiêu rồi.

Ngày ấy từ một đỉnh núi nhiều tai hoạ nhất trong Vân Mộng phát ra pháo hiệu cầu cứu của Cô Tô Lam thị. Đã là Lam thị chủ mẫu Giang Tông chủ nhanh chóng đi tới, âm bạo vân trong truyền thuyết lần thứ hai xuất thế.

Thời điểm Giang Trừng chạy tới Nguỵ Vô Tiện xiêm y rách nát, dính vết máu, đang tay chân luống cuống ôm một đứa bé. Đứa nhỏ mi thanh mục tú rất khiến người yêu thích, nhìn kỹ còn có mấy phần dáng vẻ của Hàm Quang Quân.

Nguỵ Vô Tiện đây là... sinh cho Hàm Quang Quân một hài tử?! Không ngờ tới a, tên này không chỉ có thể tu quy đạo, còn có thể sinh con!

"...Vì thế, ngươi thả pháo hiệu cũng là bởi vì ngươi sinh?" Giang Trừng một bộ vẻ mặt khó có thể hình dung.

"...Ngươi có phải hay không ngu người." Nguỵ Vô Tiện nghe Giang Trừng nói xong máu như nghẹn trong não, thầm nghĩ Giang Trừng não động vẫn là thần kỳ như thế.

Nghe Nguỵ Vô Tiện nói rõ ngọn nguồn, Giang Trừng trực tiếp cười ngã xuống đất, khiến cho Lam Hi Thần cứu viện đến sau tưởng Giang Trừng trúng phải chiêu tà ma, lại một phen căng thẳng.

Hoá ra là Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đang ở trên đỉnh núi Vân Mộng của hắn làm việc không đứng đắn --- à nhầm, trảm yêu trừ ma, bỗng nhiên xuất hiện tà tuý chưa từng thấy qua, tiếp là một trận chém chém giết giết. Tuy rằng Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện nỗ lực tiêu diệt nó, nhưng ở thời khắc cuối cùng quyết không buông tha phóng ra đại chiêu, thành công đem Hàm Quang Quân lớn như vậy kéo trở lại---

Đứa nhỏ sáu bảy tuổi.

"Dáng dấp đứa nhỏ này đúng là Vong Cơ." Lam Hi Thần rất nể tình không bật cười, sờ sờ đầu đứa nhỏ, "thật sự là cực kỳ đáng yêu."

Lam Vong Cơ cũng không dấu vết nhíu mày, trốn khỏi Lam Hi Thần đụng chạm. Nguỵ Vô Tiện cúi người xuống muốn đem hắn ôm vào ngực, nhưng cũng đồng dạng bị tránh ra.

"Xem bộ dáng có vẻ thân thể và tâm trí đều đã biến thành tiểu hài." Giang Trừng chép miệng một cái, sờ sờ cằm một bộ dáng vẻ đa mưu túc trí. Lam Vong Cơ nhìn về phía hắn, hai mắt có mấy phần sáng lên, "Có điều đứa nhỏ thật thông minh ha, ý thức phòng bị còn rất..."

[Edit](Hi Trừng) Thúc phụ, xin người đừng phạt huynh tẩu ta chép gia quyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ