08

2.1K 161 4
                                    

Chợ đêm Vân Mộng từ trước đến nay đều náo nhiệt. Âm thanh tiểu thương vang liên tiếp, trong không khí tràn ngập các loại mùi thơm đồ ăn, đủ loại đèn rực rỡ, chiếu sáng nửa bầu trời.

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần không mặc đồ Tông chủ, mà là mặc “đồ tình nhân” màu trắng thêu chìm hoa sen vân mây, cùng Giang Trừng ôm vào ngực Tiểu Vong Cơ một thân giáo phục Cô Tô vừa nhìn còn như “đồ con ruột”. Giang Trừng ôm Tiểu Vong Cơ vừa nói vừa cười, Lam Hi Thần quẹt miệng đi theo.

Y vốn là định chơi xấu để Giang Trừng cùng Tiểu Vong Cơ không đi được chợ đêm, lại bị Giang Trừng bỏ “bùa mê”  nói muốn cùng y mặc đồ tình nhân, giả bộ đi dạo chợ, chờ y đáp lại thấy đạo lữ của mình Giang Trừng nở một nụ cười giảo hoạt mới phản ứng được.

Mỹ sắc hoặc nhân a… Lam Hi Thần ảo não lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nhìn đạo lữ ôm đệ đệ trước mặt vui vẻ dạo chơi.

“Hi Thần!” Giang Trừng bỗng nhiên quay đầu lại gọi y.

“Đến đây Vãn Ngâm~” Lam Hi Thần u buồn lập tức quét một cái sạch sành sanh, y đầy mặt gió xuân theo sát đi đến.

Trên thế gian luôn có một người có thể dễ dàng xua đi những điều không vui. Lam Hi Thần nắm chặt cái tay còn nhàn rỗi của Giang Trừng.

“Vãn Ngâm ca ca, Vong Cơ muốn ăn cái này!” Luôn có người muốn phá hoại bầu không khí tốt đẹp, Tiểu Vong Cơ tự giác gánh vác cái chức trách này. Hắn một tay nhỏ chỉ kẹo bông, một tay siết chặt vạt áo Giang Trừng. “Được.” Giang Trừng cười đồng ý, ra hiệu tiểu thương đưa cho Tiểu Vong Cơ một cây.

“Hi Thần, giúp ta lấy túi tiền.” Giang Trừng một tay ôm Tiểu Vong Cơ, một tay nắm Lam Hi Thần, trọng trách lấy tiền không thể làm gì hơn là giao cho Lam Hi Thần.

Túi tiền Giang Trừng thắt ở bên hông. Lam Hi Thần tay lớn xoa eo Giang Trừng, mang ý đồ xấu vuốt nhẹ.

“Lam Hi Thần!” Giang Trừng xấu hổ, nhớ tới người này trên giường thích nhất sờ hông mình như thế——

“Huynh trưởng thật ngốc, đến túi tiền cũng không lấy ra nổi.” Giang Trừng bên hông nhẹ đi, đã thấy là Tiểu Vong Cơ giúp huynh trưởng “ngốc” của hắn hoàn thành nhiệm vụ lấy túi tiền. Túi tiền nặng trịch bị Tiểu Vong Cơ từ dưới bàn tay to rộng của huynh trưởng hắn rút ra, Tiểu Vong Cơ một mặt đắc ý. Bên cạnh tiểu thương không nhịn được cười ra tiếng.

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần trong nháy mắt đen mặt, cũng không nhịn được. Hắn cười đến mày mắt cong cong, Lam Hi Thần căn bản không có cách nào đối hắn sầm mặt, chỉ có thể uy hiếp mà nhìn Tiểu Vong Cơ. Tiểu Vong Cơ một mặt vô tội, không biết mình làm sai chỗ nào chọc huynh trưởng tức giận. Suy nghĩ một chút, Tiểu Vong Cơ tựa hồ hiểu ra, liền nghiêm túc nhận lỗi: “Xin lỗi, huynh trưởng, Vong Cơ không nên ở trước mặt Vãn Ngâm ca ca nói ngươi ngốc.”

Lam Hi Thần giống như nuốt phải Hoàng Liên —— có khổ không nói được.

Lam Hi Thần cầm bạc trả tiểu thương, lại lưu loát treo lại túi tiền về cho Giang Trừng. Lại nghe Tiểu Vong Cơ thấp giọng nói thầm: “Huyng trưởng thật nhỏ mọn, đến cái kẹo bông đều không muốn cho Vong Cơ ăn….”Giang Trừng lần này thật sự nhịn không được, ha ha cười.

[Edit](Hi Trừng) Thúc phụ, xin người đừng phạt huynh tẩu ta chép gia quyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ