03

2.9K 213 12
                                    

Giang Trừng tuy rằng trước đây ở danh sách đen kết thân treo thật nhiều năm, nhưng dù gì cũng là đại nhân vật trong tu chân giới, lại nói hắn khiến không ít nam nhân đoạn thụ thương nhớ, ra cửa tự nhiên không dám mặc đồ mang tính biểu tượng thân phận giáo phục Giang gia.

Này đi trên đường có khác gì nói “Ta là Vân Mộng Giang thị Tông chủ Tam Độc thánh thủ Giang Vãn Ngâm! Mau tới theo đuổi ta!”

Cũng may Giang Trừng cũng là co được dãn được, bản thân ra ngoài ăn thường xuyên giả thành nữ tử, ngoại trừ rất cao còn lại hoàn toàn không có cảm giác không ổn, không hoàn hảo chính là có tình huống đặc biệt bị đăng đồ tử đùa giỡn. Nếu như hắn bất hạnh đụng phải Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, thì trong vòng một tháng sẽ bị tên sư huynh bất lương điên cuồng cười nhạo, bị tiện lợi cho tên tiểu thúc dùng ánh mắt tràn đầy hai chữ “tuỳ tiện” khinh bỉ. Càng bất hạnh hơn chính là nếu như vừa vặn gặp phải Lam Hi Thần, vậy tình cảnh của hắn sẽ không cần phải nói, ngược lại cũng không cách nào giải thích. Rất bất hạnh là lúc bị đăng đồ tử đùa giỡn gặp phải Lam Hi Thần, như vậy không cần phải nói càng phải tăng thêm không cần phải nói mấy lần. Vì lẽ đó Giang Trừng càng muốn động thủ hoá trang, thay bộ áo trắng đổi kiểu tóc dài, có một lần còn hoạ theo Lam Hi Thần.

Vì vậy Giang Trừng đang ôm Lam Vong Cơ trên đường phố bây giờ không phải là một bộ trang phục Giang Tông chủ.

Giang Trừng mái tóc xoã ra, hai bên trái phải chọn một phần tóc tết thành bím tóc, đuôi tóc giấu ở bên trong búi tóc phía sau đầu, bắt chước kiểu tóc của đạo lữ hắn chải cho mình một lần. Mặc trên người thư sinh trường sam xanh biếc, lại ngoài ý muốn hợp với hắn, lộ ra vóc người cao gầy da dẻ trắng nõn.

Trong lồng ngực của hắn ôm Lam Vong Cơ nhưng là một bộ ngay ngắn trang phục Lam gia, bạch y mạt ngạch, mặt như ngọc khí. Giang Trừng cũng không muốn ôm hắn ra ngoài chơi một đêm ngày hôm sau dân gian lại truyền “Tam Độc thánh thủ sinh một đứa nhỏ cho Trạch Vu Quân.”

Không bằng…. Giang Trừng mắt lộ quang mang.

Lam Vong Cơ đang bé ngoan nằm nhoài trong lồng ngực chị dâu hắn, trong lòng suy nghĩ vèo vèo bay qua. Chị dâu làm tóc mới mặc lục y càng đẹp mắt, cũng càng dịu dàng, chị dâu trên người thật thơm, Vong Cơ không muốn rời xa chị dâu, Vong Cơ còn muốn được chị dâu ôm.

Có vẻ tật xấu không nói không phải sau khi Lam Vong Cơ lớn lên mới có, trong lòng suy nghĩ chạy vèo vèo qua ngoài miệng nhưng một chút cũng không biểu lộ, chỉ là cánh tay nhỏ đem chị dâu hắn ôm chặt hơn rồi.

Chị dâu hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, vẫn cứ thả hắn xuống. Hắn uỷ khuất vô cùng, nước mắt lập tức đảo quanh trong hốc mắt. Giang Trừng cũng là một nam nhân cẩu thả, căn bản không ý thức được đứa nhỏ vì sao trong mắt mang theo nước mắt, còn tưởng rằng vừa rồi ngự kiếm tốc độ quá nhanh doạ sợ hắn, hai ngón tay như ngọc lau nước mắt cho đứa nhỏ, trong lòng còn phỉ nhổ tên Hàm Quang Quân này làm sao còn là cái túi khóc.

[Edit](Hi Trừng) Thúc phụ, xin người đừng phạt huynh tẩu ta chép gia quyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ