06

2.1K 172 9
                                    

Lam Vong Cơ sống sắp tới bốn mươi năm, tuy rằng theo Nguỵ Vô Tiện cũng làm chút chuyện “trộm gà bắt chó”, thế nhưng bắt sơn kê cũng thật là đại cô nương ngồi kiệu hoa——đều là lần đầu.

“Haha, Vong Cơ, đừng chạy thẳng qua, sẽ đem sơn kê doạ chạy.” Ở lúc Tiểu Vong Cơ lần thứ vô số thất vọng nhìn sơn kê bị mình chấn động bay đi, Giang Trừng không nhịn được cười lên.

“Thật khó a.” Tiểu Vong Cơ bĩu môi, tay nhỏ giật nhẹ góc áo Giang Trừng, “Vãn Ngâm ca ca dạy ta đi.”

“Xem trọng ta rồi.” Giang Trừng cười xoa xoa đầu Tiểu Vong Cơ, từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá kích thước vừa phải, lặng lẽ nhắm ngay đầu sơn kê cách đó không xa.

“Vèo——“ mang theo lực mạnh tảng đá từ trong tay Giang Trừng bay ra, vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ——

“Bộp!” Sơn kê theo tiếng ngã xuống đất.

“Vãn Ngâm ca ca thật mạnh!” Tiểu Vong Cơ cười như nở hoa, khua tay múa chân biểu đạt sùng bái của chính mình đối với Giang Trừng.

Giang Trừng hiển nhiên đối với ca ngợi của Tiểu Vong Cơ rất thoả mãn, hắn hi vọng Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, ngắm nghía cẩn thận hắn “Nhị ca ca” là thế nào thổi phồng hắn. Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện nhất định sẽ rất đặc sắc đi….

“Vong Cơ thử xem.” Đắc ý xong, Giang Trừng nhặt một cục đá nhỏ nhét vào tay Tiểu Vong Cơ, mang theo hắn dời đi trận địa, đổi một đám sơn kê để đánh.

“Như vậy phải không?” Tiểu Vong Cơ nắm chặt hòn đá trong tay, cẩn thận nhỏ giọng hỏi Giang Trừng.

“Phải…..” Giang Trừng hạ thấp giọng, “Ném đi….”

“Vèo….” Viên đá ở chỗ cách sơn kê hai thước rơi xuống, kinh động đến hai tộc sơn kê Liên Hoa Ổ đang tiến hành hội nghị gia tộc tranh nhau chen lấn bay lên trời, hoàn toàn quên sơn kê tộc trưởng vừa cường điệu tinh thần gia tộc “Kính già yêu trẻ, hỗ trợ hài hoà”

Trong lúc nhất thời chiêng trống vang trời, pháo, bánh pháo cùng vang lên.

“Thật là khó a….” Tiểu Vong Cơ thất vọng há miệng.

“Thử thêm vài lần là được rồi.” Giang Trừng an ủi.

Sau khi quấy rầy sơn kê tam tộc tứ tộc ngũ tộc, Tiểu Vong Cơ vẫn là không thu hoạch được gì.

“Được rồi, là những sơn kê này quá thông minh, Vãn Ngâm ca ca mang ngươi đi đánh bọn ngốc.” Giang Trừng nhìn Tiểu Vong Cơ trong mắt bắt đầu hiện ra nước mắt, vội vàng dỗ hắn.

“Vong Cơ có phải so với sơn kê còn ngốc hơn?” Tiểu Vong Cơ nghe Giang Trừng xong càng muốn khóc rồi.

“Nói bậy, Vong Cơ của chúng ta thông minh nhất rồi!” Giang Trừng gõ gõ hắn mũi nhỏ, lau hết nước mắt cho hắn, thề son sắt nói.

Xem ra cần phải làm chút chuyện không tử tế rồi….Giang Trừng thở dài, cũng không thể khiến đứa nhỏ đánh sơn kê không được rồi lưu lại bóng ma trong lòng….

[Edit](Hi Trừng) Thúc phụ, xin người đừng phạt huynh tẩu ta chép gia quyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ