Chương 17

2.8K 167 30
                                    

Edit: Nynuvola

Hoa Hành "Ưm ưm" hai tiếng, ý bảo Thúc Thần buông cậu ra trước, để chân trần leo xuống giường nhổ thứ trong miệng ra, uống nước súc miệng xong mới quay lại.

Sau khi nghe thấy những lời hắn nói, Hoa Hành ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm. Tuy rằng cả người cậu không mảnh vải che thân nhưng lúc được Thúc Thần ôm cũng không cảm giác lạnh. Thể lực của hắn rất tốt, còn là cái lò hấp lớn, có điều mới chỉ vài giây cậu đã không nhịn nổi mà hỏi: "Mệt gì vậy?"

Hoa Hành mỗi ngày đều thức khua học bài hứng thú bừng bừng phỏng đoán: "Tối hôm qua cậu thức đêm làm bài sao?"

Thúc Thần: "......"

Hắn chẳng chút khách khí đả kích cậu: "Tôi không bao giờ thức đêm để học cả."

Người nằm trong lòng im lặng.

Cuối cùng cậu hơi ủ rũ, uốn éo cơ thể: "Ò."

Thúc Thần bật cười, Hoa Hành chăm chỉ đọc sách, chuyện này rõ như ban ngày.

Hắn chậm rì rì nói: "Học tập với tôi mà nói, giống như thói quen hơn."

Hoa Hành nổi giận, gằn một tiếng: "Ò!!!"

Thúc Thần lại dỗ: "Nào để tôi ôm một lát, chút sẽ giảng bài cho cậu."

Hoa Hành được vuốt lông, ngượng ngùng chôn trong lồng ngực hắn.

Kỳ thật hai người ôm nhau như vậy rất dễ chịu, da thịt trần trụi áp sát, nhiệt độ trên cơ thể đối phương không ngừng truyền sang, tạo thành loại cảm xúc thân mật an tâm khó có thể miêu tả.

Nhưng——

Một phút sau, Hoa Hành hỏi: "Khi nào giáo y quay về đây?"

Lại thêm ba phút, Hoa Hành trả lời: "Mấy giờ rồi, chúng ta về lớp học thôi."

Hoa Hành lần thứ ba mở miệng: "Thúc Thần, chúng ta còn chưa ăn cơm trưa", Thúc Thần cuối cùng đành buông cậu ra.

"Sao trước đây tôi không phát hiện cậu là người nói nhiều như thế nhỉ?"

Hoa Hành để lộ ý cười nhàn nhạt, ái ngại nói: "Tôi hơi đói bụng."

Thúc Thần ngơ ngẩn.

Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy nụ cười của cậu, giống như u ám dần tan đi, xuất hiện tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào nơi âm u, xán lạn và rực rỡ, tốt đẹp đến mức chỉ cần nhìn thấy một lần, sau này sẽ không thể quên.

Thấy hắn bất động, Hoa Hành hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả?"

Giây tiếp theo, hai người đồng thanh nói: "Cậu cười rộ lên rất đẹp."/"Cậu không đói bụng sao? Chúng ta đi ăn chút gì đi?"

"Nhà ăn giờ chắc không còn đồ ăn —— Cái gì?" Hoa Hành lập tức thẹn thùng, với lấy quần áo nhảy xuống giường, đưa lưng về phía Thúc Thần mặc vào.

Thúc Thần cảm giác bàn tay và lồng ngực đều trống rỗng, trơ mắt nhìn cơ thể cậu được che phủ bởi bộ đồng phục rộng thùng thình, thoáng nảy sinh một tia tiếc nuối.

"Thúc Thần." Hoa Hành mặc xong quần áo, đảo mắt lên giường, thấp giọng gọi một tiếng.

Thúc Thần kéo quần lên: "Hửm?"

[ĐM-Hoàn] Vọng Thần Hoa - Vô Sắc ChuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ