Chương 36

1.6K 108 15
                                    

Edit: Nynuvola

Trong phòng, Hoa Ánh Hà ngẩn người nhìn cánh cửa bị Hoa Hành đóng lại.

Một lúc lâu sau, bà mới khẽ thở dài, đi vào phòng ngủ.

Đầu tiên bà ngồi trên giường bật điện thoại kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, tính tới tính lui. Ngón tay bà tóm lấy chăn bông, siết chặt rồi buông lỏng.

Sau đó bà đứng dậy nhìn quanh bốn phía, đoạn kéo một chiếc ghế dựa đặt trước tủ quần áo, bước lên lần mò, lại phát hiện với không tới nên chạy xuống nhà bếp lấy thêm một cái ghế đẩu nhỏ bằng tre chồng lên ghế dựa.

Bề mặt của ghế trúc bóng loáng, thoạt nhìn đã biết được sử dụng rất nhiều năm.

Hoa Ánh Hà dẫm lên nó, vươn tay mò mẫm chiếc hộp nằm trên nóc tủ quần áo.

Bên trong hộp chứa một chút tiền không gửi ngân hàng.

Một trận gió lớn gào thét bên ngoài cửa sổ, trong phòng rất tối, Hoa Ánh Hà đưa tay sờ soạng, khi cánh tay bà di chuyển thì chiếc thùng giấy ở trên bất ngờ rơi xuống.

Hoa Ánh Hà chỉ còn cách cái hộp gang tấc, thấy đồ vật đen thui rớt xuống, bà theo bản năng nghiêng người tránh đi.

Giây tiếp theo, chân bà bị trượt khỏi ghế, rầm một tiếng từ trên cao ngã xuống đất.

...

Trường học, khi giáo viên tiếng Anh giảng xong đề cuối cùng, nhìn đám học trò trong lớp đã thả hồn ra ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay đến đây thôi, thời tiết không tốt, mấy em trên đường về nhà nhớ chú ý......"

Dường như không ai biết Thúc Thần đã đứng dậy thế nào, động tác của hắn vô cùng vội vàng, giáo viên còn chưa nói hết, cả lớp đã thấy hắn đeo balo lạnh mặt rời khỏi phòng.

Câu tiếp theo của giáo viên tiếng Anh đều bị nghẹn trong họng.

Khoảnh khắc xấu hổ trôi qua, Vương Tĩnh Khê nhỏ giọng hỏi: "Thúc Thần xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiền Giai nghi hoặc: "Có việc gấp? Cậu xem vẻ mặt của cậu ấy đi, đây là lần đầu tiên tôi thấy sắc mặt cậu ấy kém như thế."

Vương Tĩnh khê gật đầu, nói: "Hoa Hành cũng không đi học. Nói thật, chuyện này cũng là lần đầu tiên tôi thấy."

Thúc Thần ra đến chân cầu thang tòa nhà dạy học, mưa vẫn lớn chưa từng ngừng, những giọt nước mưa to nặng như cũ, lại còn rất mạnh, mưa rền gió dữ che trời rợp đất, khắp nơi ngập trong từng đợt vũ bão cùng với tiếng nện xuống ồn ào.

Hắn để đầu trần chạy vào màn mưa.

Mưa mùa đông lạnh thấu xương, trái tim Thúc Thần lại giống như bị đặt lên bếp lửa thiêu cháy.

Hắn bước chân lên taxi, đồng thời báo địa chỉ cho tài xế, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về việc tại sao Hoa Hành không tới lớp đi học, cậu xảy ra chuyện gì, cậu sẽ đi đâu......

Thúc Thần đột nhiên phát hiện, hắn không có bất cứ phương thức nào để liên lạc với  Hoa Hành. Tựa hồ chỉ cần Hoa Hành đồng ý, cậu có thể sạch sẽ biến mất khỏi thế giới của hắn.

[ĐM-Hoàn] Vọng Thần Hoa - Vô Sắc ChuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ