7. LÀN KHÓI TRẮNG

535 85 2
                                    

Ngày thứ 49

Trí Mẫn ở lại nhà họ Kim được xem như bảo bối, bà Kim luôn nấu cho nàng rất nhiều đồ ngon, Mẫn Đình thì chăm nàng từ cái ăn cái ngủ, không bước nào là rời.

Buổi tối, cả nhà sau khi ăn cơm liền ngồi trước nhà trên ăn trái cây. Mẫn Đình hài lòng nhìn mẹ mình và nàng, chỉ vài giờ nữa thôi, cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, mong rằng họ sẽ không đau buồn quá lâu, cố gắng vượt qua chuyện này mà sống tiếp.

Mẫn Đình biết mỗi giây mỗi khắc bây giờ đều quý như vàng ngọc, cô không muốn bỏ lỡ.

- Đình, Đình bóc cái này cho chị.... - Trí Mẫn nũng nịu, đem quả vải trên tay đưa cô.

Thật trẻ con. - Cô mắng yêu một câu rồi bóc ra, đem đưa vào miệng nàng cưng chiều. Rồi cũng bóc cho mẹ một quả tươi ngon.

Bà Kim chợt ngước lên nhìn hai đứa nhỏ :

Mẹ nghe nói, con trai quan huyện đã chết.

Làm sao chết ? - Mẫn Đình theo câu nói kia hỏi một câu nhàn nhạt.

Đuối nước. - Bà bặm môi, rồi nhìn sang phía con gái mình, hình thức chết không khác nhau là mấy.

Ồ, anh ta trả xong nợ trần gian rồi.  - Cô thong thả nói, rồi dựa vào tường, thở ra như trút được gánh nặng cuộc sống.

Nghe nói trên dưới quan huyện đều đeo tang khóc đến sưng mắt. - Bà cảm thấy có chút thương cảm, bà cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đương nhiên có chút đồng cảm.

Trí Mẫn đưa mắt nhìn bà, rồi nhìn cô, lời nói đanh sắt, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.

Tên khốn đó chết đáng đời, có gì phải khóc ? Một tên gϊếŧ người cũng được người ta đeo tang khóc lóc à ?

- Chị...... - Mẫn Đình sững sờ nhìn, tại sao nàng lại kết tội gϊếŧ người cho cậu ta ? Nàng đã biết cái gì ?

Trí Mẫn cúi đầu, từ từ đưa đôi mắt u uất nhìn cô, giọng nói như trách móc hỏi :

Vậy Đình của chị thì sao ?

Câu nói với chất giọng nghẹn ngào, khoé mắt nàng đỏ ửng, câu hỏi có ý trách móc Mẫn Đình, cũng là thương cảm cho Mẫn Đình.

- Trí...Trí Mẫn ? - Cô run run nép sát vào tường, không dám đối mặt với nàng.

Trí Mẫn bước xuống giường, đi ra tủ sau, đem tấm di ảnh đặt lên. - Đình của chị rất đẹp.

Sau đó từ gầm giường đem ra dãi lụa trắng, dùng kéo cắt một đoạn, sau đó đeo lên, tấm khăn tang trắng xoá buộc ngang đầu, thê lương đến cay đắng.

Mỗi hành động đều dứt khoát, không một động tác thừa như được lập trình sẵn.

Nàng quỳ trước bàn thờ, khuôn mặt như bị ai trút đi linh hồn, chỉ còn lại thân xác héo khô, nàng thờ ơ nói :

- Chị cũng muốn được đeo tang.....cho Đình của chị, để Đình không phải tủi thân và cô đơn.

Mẫn Đình cuộn chặt tay, tiến tới gần nàng, hốc mắt cô đỏ hoe, ôm chầm lấy cô gái cô yêu. Trái tim nàng đập đến đau đớn, giống như đập thay phần của Mẫn Đình.

tìm về [winrina/jiminjeong]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ