Chương 48: Sát thủ xuất hiện

719 39 1
                                    

Ngày thứ hai, Vũ Văn Quân Quyết liền mua một chiếc mã xa đắt tiền, Tác Tây lái xe, mấy người chậm dãi thong thả trở về Hoàng thành.

Mã xa này rộng rãi hơn so với cái trước. Tuy bên trong xe không có giường nhưng cũng có một tấm thảm giày, phía trên còn có hai chiếc gối cùng một cái chăn mỏng gấp gọn gàng, coi như ngủ qua đêm trên mã xa cũng không thành vấn đề.

Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư ngồi trên thảm, tựa lưng vào gối, một góc khác bên trong xe trang trí một chiếc tủ nhỏ Tác Tây đang chuẩn bị điểm tâm, hoa quả. Vén rèm cửa lên, một bên ngồi dựa vào mã xa ăn trái cây trò truyện, một bên ngắm nhìn cảnh đẹp mùa xuân bên ngoài cửa sổ, đúng là cảnh đẹp ý vui. Đương nhiên, nếu như có thể bỏ qua dáng vẻ mặt dày mày dạn theo tới của Mặc Sĩ Thịnh.

Mặc Sĩ Thịnh lần này suất cung một là vì muốn tìm Vũ Văn Quân Quyết đòi một lời giải thích, hai chính là muốn bắt cóc tổng quản của Vũ Văn Quân Quyết. Mặc Sĩ Thịnh có nhiều thời gian đương nhiên là lấy lí do khách khứa yêu cầu cùng nhau về Hoàng cung. Tác Tây muốn lái xe, hắn cũng sẽ không cưỡi ngựa một mình mà cùng ngồi chung với Tác Tây ở phía trước lái xe ngựa, không hề để tâm đến thân phận cao quý của mình.

Rời khỏi Khúc thành ắt phải đi qua khu rừng kia, lúc này đã chạng vạng, Tác Tây liền ngừng lại ở lối vào rừng cây, quay vào phía trong xe hỏi ý kiến của Vũ Văn Quân Quyết: "Chủ tử, phía trước là rừng cây, chúng ta nên tiếp tục đi hay dừng lại qua đêm ở đây?"

Vũ Văn Quân Quyết nhìn Mộ Tử Thư đã ngủ trong lòng, lấy chăn mỏng phía góc trong đắp lên cho hắn. Liếc nhìn ngoài cửa sổ, nơi này không có người ở, tuy là ngày xuân, phong cảnh bên ngoài một mảnh lục sắc của lá cây tràn đầy sức sống. Ở đây cũng xem như một mảnh đất hoang, may mắn bên cạnh có một con sông có thể cung cấp thức ăn cho bữa tối hôm nay, lưu lại ở đây qua đêm an toàn hơn so với ở trong rừng.

"Qua đêm ở đây, thuận tiện bắt lấy vài con cá nướng lên ăn đêm."

Tác Tây lĩnh mệnh, lái mã xa đến một gốc cây đại thụ bên cạnh, lại múc ít nước cho ngựa uống, lúc này mới đi nhặt một vài cành cây to đi bắt cá.

Mặc Sĩ Thịnh thấy người thương bị Vũ Văn Quân Quyết sai bảo, trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng cũng không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là chọn nhánh cây cùng Tác Tây bắt cá.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn thấy màn này qua cửa sổ, không khỏi cong khóe miệng, lập tức cúi đầu hôn lên trán Tử Thư, dịch chăn cho Tử Thư, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bụng hắn giúp hắn ngủ yên.

Trong sông có không ít cá, Tác Tây không bao lâu cũng cắm xuống một con cá rồi ném lên bờ. Hoàng đế Mặc Sĩ Thịnh nào có trải qua hoàn cảnh như thế này bao giờ, nhìn cành cây trong tay ngây người, hồi lâu mới chịu dằn giọng nói: "Ngươi ở nơi này bắt cá vì bọn họ, bọn họ lại ngồi ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, ngươi hà tất lại tự làm khổ mình?"

Mặc Sĩ Thịnh đột nhiên nói những lời nói không thể giải thích được, Tác Tây cảm thấy rất khó hiểu, kỳ quái nhìn hắn, "Đây là chức trách của ta, tại sao Hoàng đế Mặc Sĩ lại nói như vậy? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi có thể thuê một chiếc mã xa ngồi nghỉ ngơi."

Mặc Sĩ Thịnh nhíu mày, thấp giọng nói: "Ta không có ý tứ này, chỉ là...Không nỡ ngươi mà thôi."

Tác Tây sửng sốt, không rõ nhìn hắn, cũng không biết có phải mình nghe lầm gì hay không, sau đó thẳng thắn nói: "Đa tạ Hoàng đế Mặc Sĩ quan tâm, kỳ thật chuyện này cũng không tính là gì. Làm thuộc hạ đều không phải chiếu cố chủ tử như vậy sao? Thuộc hạ của ngài cũng không ít, hẳn là ngài hiểu. Trước đây nếu không phải Hoàng thượng cùng Vương gia tuyển ta, ta đến nay cũng chỉ có thể làm một thị vệ. Huống hồ Hoàng thượng cùng Vương gia từ trước đến nay đối với ta như tri kỷ thân nhân vậy, bây giờ công tử lại vô cùng tốt với ta, chiếu cố bọn họ là ta cam tâm tình nguyện."

Nói xong, Tác Tây mỉm cười, lại tiếp tục bắt cá.

Mặc Sĩ Thịnh lăng lăng nhìn hắn, trong lòng không biết là tư vị gì, có lẽ là hiểu cùng vui mừng! Hắn nói không sai, làm đại tổng quản Hoàng cung, chiếu cố Hoàng thượng là chức trách của hắn, huống hồ hắn cũng nói Vũ Văn Quân Quyết đối xử tốt với hắn, thật sự là mình quan tâm người ta đến loạn rồi. Bất quá người thương mỗi ngày đếu chiếu cố người khác khiến cho hắn rất không thích, sớm lừa về tay mình mới tốt.

Tầm tình tốt lên Mặc Sĩ Thịnh cũng cong khóe miệng, tinh thần tỉnh táo giúp Tác Tây bắt cá.

Độc sủng hậu cungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ