Chương 57: Sự việc xong xuôi

1.3K 55 2
                                    

Buổi trưa ngày thứ hai, Văn quý phi bị mang ra xử trảm.

Cùng ngày lâm triều, Vũ Văn Quân Quyết để Tác Tây giải thích mọi việc làm của Văn quý phi nói cho các triều thần biết. Cũng lấy việc làm ác của Văn quý phi làm ví dụ, cho thấy hậu cung hiểm ác đáng sợ, không thích hợp để hai tiểu Hoàng tử sinh hoạt, vì vậy giải tán hết thảy các tần phi trong hậu cung.

Quyết định này đưa tới một bộ phận thần tử trong triều phản đối, dù sao thì các triều thần trên điện cũng có vài nữ nhi ở trong đám hậu cung này. Bây giờ đều là phi tử đã sủng hạnh qua, nếu xuất cung, còn có ai muốn sao?

Vũ Văn Quân Quyết cũng đoán trước được sẽ có phản đối xảy ra, hiểu đạo lý nói cho mọi người biết, coi như các tần phi không xuất cung, sau này cũng một mình chờ đợi, sẽ không được sủng ái. Chẳng bằng xuất cung tìm kiếm chốn về, hắn cũng an bài thỏa đáng cho một số tần phi, đảm bảo các nàng sinh hoạt sau này không cần lo lắng.

Biết trong mắt Hoàng thượng bây giờ chỉ có Mộ công tử, các đại thần khác kỳ thật cũng không muốn nữ nhi nhà mình chịu khổ, cũng được Hoàng thượng cam đoan, một số đại thần cũng dao động. Chuyện giải tán hậu cung như vậy được định đoạt.

Hoàng cung thanh tĩnh, chuyện kế tiếp quan trọng nhất là tiệc tròn trăm ngày của các tiểu bảo. Việc mở tiệc trăm ngày của các bảo bối là chuyện vui, nhưng cũng có người vui mừng lại cũng có người buồn rầu.

Tập tục của nước Vũ Văn, tiệc trăm ngày được làm vào buổi tối. Ngày xuân ở Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, hương thơm bốn phía, cũng theo bầu không khí, yến tiệc vào buổi tối cử hành tại nơi này.

Tiệc tối còn chưa mở, Lưu Lộng tích cực giúp Tử Thư chăm sóc một đứa nhỏ.

Mộ Tử Thư biết sau tiệc này hắn phải trở về Miêu Cương cùng Cổ Vương rồi, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Tử Thư, Hướng nhi hay Mộ nhi có di truyền thể chất của người Duy Ngô Nhĩ hay không?

Mộ Tử Thư nhẹ nhàng vỗ lưng, cười nói: "Cũng không có, trên người bọn họ không có bớt Nguyệt Nha."

Đây cũng là vui mừng của hắn nhất rồi, hắn không hi vọng bọn nhỏ lại di truyền thể chất kia.

Nghe hắn nói như vậy, Lưu Lông có chút yên tâm nhưng cũng có chút tiếc nuối, nhướn mày đùa với hài tử trong ngực. Nghĩ đến ngày mai phải trở về Miêu Cương, không thể thấy hai nhóc này rồi, cũng không khỏi thương tâm.

Ban đêm tháng năm coi như ấm áp, cũng không lạnh lắm. Thời điểm đi tới Ngự hoa viên, Lưu Lộng cảm thấy hài tử trong ngực năng thêm một chút rồi, bế lâu như vậy, có hơi mỏi tay, thuận tay nâng mông hài tử lên ôm.

Khẽ động, chăn mỏng trên người tiểu hài tử suýt nữa rơi xuống. Lưu Lộng quấn lại kỹ lưỡng cho nó, đang muốn bọc mông tiểu hài tử, liền thấy dưới mông một tấm vải. Lưu Lộng nghĩ thầm tấm vải này may vá thật kém, vải vóc đột ngột tương phản với cái mông mềm mại của tiểu hài tử, nhìn liền khó chịu!

Nghĩ như vậy, Lưu Lộng vừa ôm hài tử, vừa lột bỏ tấm vải kia, thuận tay ném trên bụi cỏ, sau đó quấn chặt, hài lòng nghĩ hài tử như vậy sẽ thoải mái hơn!!

Một góc hẻo lánh ở Ngự hoa viên, lúc này tiệc tối bên trong đang tổ chức Tác Tây dĩ nhiên vụng trộm trốn cánh người yêu? Bất quá tình huống có vẻ không xong rồi.

Mặc Sĩ Thịnh chắp tay sau lưng, khuôn mặt âm trầm nhìn hắn, "Ngươi không muốn trở về nước Mặc Sĩ cùng ta?"

Tác Tây có chút khó xử, trong lòng lo lắng không yên, "Ta là Đại tổng quản nước Vũ Văn, các tiểu Hoàng tử còn nhỏ như vậy, ta sao lại có thể buông bỏ việc này rời xa đất nước?"

"Vũ Văn Quân Quyết đã đáp ứng ta không ngăn cản ngươi."

Tác Tây ngẩng đầu nhìn về phía dạ tiệc, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng không ngăn trở không có nghĩa là ta có thể bỏ xuống trách nhiệm của mình."

Mặc Sĩ Thịnh trầm mặc, nhìn chằm chằm Tác Tây, cắn răng trầm nói: "Trách nhiệm của ngươi? Ta còn cho rằng chúng ta đã nói rõ, hóa ra trong lòng của ngưi chỉ có Hoàng thượng của ngươi, tiểu Hoàng tử của ngươi, lại chưa từng có vị trí của ta?"

Tác Tây nhìn nam nhân tràn đầy thất vọng, trong lòng có chút đau nhức buồn bực, không biết giải thích ra sao. Hắn không phải không yêu nam nhân nàu, chỉ là hắn cũng không đồng dạng buông bỏ được ba mươi mấy năm sống ở nơi này.

"Ta..."

"Ngươi không muốn trở về nước Mặc Sĩ là muốn kết thúc quan hệ của chúng ta sao?"

Tác Tây liền vội vàng lắc đầu, "Không phải, ta chưa bao giờ nghĩ vậy."

"Aah." Mặc Sĩ Thịnh đột nhiên khẽ cười một tiếng, chất vấn nhìn hắn: "Cho nên ngươi muốn mỗi ngày dùng bồ câu đưa tin, yêu đương luận đàm trên giấy? Đây chính là tình yêu của ngươi?"

Tác Tây không thích giọng điệu gây sự của hắn, hắn là nam nhân, cũng có tôn nghiêm của mình không khỏi lạnh giọng nói, "Đúng, ta không hiểu yêu là gì, vậy ngươi biết sao? Ngươi hiểu, ngươi giải thích cho ta biết? Ta vì sao lại phải bỏ lại tất cả nơi này, giống một nữ nhân cùng ngươi trở về hậu cung nước Mặc Sĩ?"

"Ta nói rồi, ta có thể vì ngươi mà giải tán hậu cung! Vũ Văn Quân Quyết có thể làm được, ta cũng có thể làm được!"

Tác Tây giật mình trong lòng, nhưng vẫn cười lạnh, "Ngươi nghĩ rằng ta để ý cái này? Ngươi thật sự hiểu ta sao? Ta không muốn buông xuống tất cả nơi này, nơi đây không những là quê hương! Nơi này còn có những người ta để ý nhất!"

Mặc Sĩ Thịnh bỗng nhiên cười cười, khổ sở hỏi: "Ngươi không muốn bỏ xuống tất cả nơi này, cho nên ngươi lựa chọn buông tha ta?"

Tác Tây sửng sốt, không phải như thế...

"Nơi này có những người ngươi để ý nhất, vậy ta thì sao?"

Nhìn thần sắc thất vọng của nam nhân này, nghe giọng hắn bình tĩnh nói, trong lòng Tác Tây bỗng chốc khủng hoảng, đây giống như là cảm giác hắn sắp mất đi thứ gì đó.

"Thịnh, ta không có ý này."

Mặc Sĩ Thịnh nhìn dáng vẻ thất thố của hắn, cũng không lỡ lòng buộc lắn, nhắm hai mắt, khiến mình bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói: "Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ trở về nước Mặc Sĩ một mình. Ngươi tự quyết định!, ta ở đó chờ ngươi một tháng."

Một tháng này có ý gì? Một tháng sau liền không có bất cứ quan hệ gì sao?"

Tác Tây ngẩn người, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao, giống như có người bóp trái tim hắn vậy, đau tới mức không nói lên lời.

Mặc Sĩ Thịnh thấy hắn như vậy trong lòng cũng không chịu được, nhu giọng nói: "Tiệc tối đã bắt đầu, đi thôi."

Nói xong nhân lúc Tác Tây còn lo lắng, Mặc Sĩ Thịnh tiến lên hôn trộm lên môi hắn, sau đó liền nở nụ cười khổ sở đi về phía dạ tiệc.

Tác Tây cảm nhận được nụ hôn ấm áp trong chốc lát, nhìn bóng lưng thất lạc của hắn, đột nhiên cảm giác được trong lòng rất khó chịu, đây có phải là nụ hôn cuối cùng của bọn họ hay không?

Không khi nơi đây của bọn họ trầm thấp, nhưng không khí ở dạ tiệc bên kia đặc biệt náo động. Mộ Tử Thư cùng Lưu Lộng đi tới Ngự hoa viên, tiệc tối lập tức bắt đầu, Lưu Lộng bế Mộ nhi trong ngực giao cho Vũ Văn Quân Quyết, sau đó đi tới chỗ người yêu nhà mình ngồi xuống.

Vũ Văn Quân Quyết ôm thân thể mềm nhũn trong lòng, sợ mình lộng thương nó, tận lực nhẹ nhàng đặt nó ngồi trên đùi mình nhìn ra phía trước, hai tay nhẹ vòng quanh hông nó để nó không bị ngã sấp xuống.

Vũ Văn Mộ cũng nhận thức được đây là phụ Hoàng nhà mình, cười khúc khích, ngửa đầu tựa ở người phụ Hoàng, nắm một lọn tóc đen của phụ hoàng mình nghịch nghợm.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn tiểu nhi tử, trong mắt tràn đầy tình thương của người làm cha, vô cùng ôn hòa nhìn nó đùa nghịch tóc mình. Đương nhiên, nụ cười ấm áp này cũng không duy trì được bao lâu. Bởi vì tiểu hài tử đùa nghịch tóc không phải kiểu bình thường, mà hắn dùng sức kéo!

Mặc dù khí lực của hài tử không lớn, nhưng sợi tóc cũng yếu ớt, vài sợi tóc bị nó liều mạng lôi kéo, Vũ Văn Quân Quyết đương nhiên cảm thấy đau da đầu! Không khỏi xa sầm mặt.

Mộ Tử Thư ngồi bên cạnh bất đắc dĩ nhìn hai cha còn bọn họ phân cao thấp, vừa định duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của Mộ nhi, chỉ nghe Vũ Văn Quân Quyết kêu nhẹ tiếng, vài sợi tóc trong tay của phụ Hoàng hắn rốt cuộc rời khỏi da đầu.

Mộ Tử Thư giật mình lo lắng nói: "Quân Quyết, có sao không? Mộ nhi còn nhỏ, ngươi đừng trách nó."

Vũ Văn Quân Quyết bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ la kéo vài cọng tóc, hắn tự nhiên cũng không đáng tức giận với tiểu nhi tử nhà mình, thế nhưng sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Đúng lúc này, Vũ Văn Mộ cầm sợi tóc trên tay, giống như đạt được thắng lợi, cười khanh khách.

Vũ Văn Quân Quyết khuôn mặt càng đen hơn.

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ quay đầu đi, cảm thấy đứa con lớn trong lòng mình ngoan ngoãn nhất, không muốn tham dự tới sự tranh đấu của hai cha con kia.

Không lâu sau, tổng quản Tác Tây cũng trở lại, tuyên bố mở tiệc. Tuy trên mặt vẫn nghiêm túc như trươc, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Mặc Sĩ Thịnh, trong lòng vẫn không nhịn được đau nhói.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn, lại nhìn Mặc Sĩ Thịnh đang uống rượu giải sầu, hiểu rõ trong lòng. Nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ không biết chuyện, một là biết Tác Tây da mặt mỏng, hai là hắn còn muốn xem trò vui.

Các đại thần trong bữa tiệc ha ha cười cười, mời rượu nhau, vô cùng vui vẻ. Vũ Văn Quân Nhiên giống như trước thường gắp thức ăn cho Mộc Lưu Nam, hai người nhỏ giọng nói về việc xuất cung trở về Võ lâm Minh hay là đi đâu sau khi kết thúc dạ tiệc. Thỉnh thoảng cũng trò truyện vài câu cùng Ti Cẩn và Cố Táp Bạch.

Lưu Lộng ngồi cùng người yêu bên này thì khuôn mặt nhăn nhó, với việc thỉnh cầu ở lại đâu một vài ngày vui đùa, lại bị vô tình cự tuyệt, vì vậy cũng tỏ ra nóng nảy, không ăn không uống mà ngồi xuống. Mặc Ta hiển nhiên là tập mãi thành quen, thấy hắn vậy cũng không tức giận, vẫn chia thức ăn cho hắn, cũng không để ý hắn có ăn hay không. Lưu Lộng thấy không ai dỗ dành cũng không có ý nghĩa, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở phì phò ăn thức ăn. Mặc Ta nhếch môi..., cung chiều sờ đầu hắn, Lưu Lộng lúc này mới giống như được chủ nhân chú ý tới như một tiểu cẩu cao hứng vẫy đuôi.

Còn Mặc Sĩ Thịnh không cần phải nói, một người cô quạnh, tinh thần chán nản, mất mát uống rượu, trên người tản ra khí tức lạnh lẽo không người đến gần, cũng không ai dám tiến lên nói chuyện.

Yến hội qua được phân nửa, Vũ Văn Quân Quyết bỗng nhiên cười hướng các đại thần mời rượu, cảm tạ bọn họ đã tận lực giúp sức Vũ Văn Hoàng triều nhiều năm qua, trung thành và tận tâm.

Một đám đại thần thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng đứng lên đáp lễ.

Vũ Văn Quân Quyết cong môi cười, đề cao giọng nói: "Hôm nay là ngày lễ trăm ngày của các Hoàng nhi, mượn thời điểm vui mừng này, trẫm tuyên bố quyết định, Mộ Tử Thư làm Hoàng Hậu."

Tin tức này vừa ra, toàn thể bỗng dưng lặng ngắt như tờ, sau đó lại líu ríu thảo luận.

Mộ Tử Thư sững sờ, Vũ Văn Quân Quyết chưa từng nói với hắn.

Thấy hắn sửng sốt, Vũ Văn Quân Quyết cười cười, không quan tâm đây là nơi nào, duỗi cánh tay dài, chế trụ sau gáy Tử Thư đặt lên môi hắn một nụ hôn.

"Đã sớm nói qua, ngươi quên rồi?"

Mộ Tử Thư đương nhiên chưa quên, chỉ là không nghĩ sau này hắn được ban tước. Tuy không để ý đến vị trí hư danh này, thế nưng hắn có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm của Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng không khỏi ấm áp.

Một đám đại thần khó có thể tiếp thu một người đàn ông làm Hoàng hậu đương thời, nhưng quốc gia không thể không có hậu vị, hậu cung cũng bị giải tán hết, phải làm sao mới ổn đây?

Vũ Văn Quân Quyết biết trong lòng bọn họ nhất định sẽ không đồng ý, lo lắng nói: "Hậu cung cũng chỉ có mình Tử Thư, hắn lại sinh hai tiểu Hoàng tử cho Hoàng triều, một vị trong đó nhất định sau này là thái tử, hắn không lập vị, thì còn ai có tư cách này?"

"Việc này..."

Các vị đại thần việc này việc này việc này... việc này nửa ngày cũng không ra vế sau, Hoàng thượng nói thực sự có lý!

"Nhưng trước nay Triều đình không có một nam nhân nào làm Hậu! Mong Hoàng thượng nghĩ lại!"

Trương đại nhân khổ bức ừa không có nhãn tâm mà khuyên ngăn.

Chưa kịp đợi Vũ Văn Quân Quyết mở miệng, một bên Lưu Lông chưa kịp cao hứng cho Tử Thư bất mãn nói: "Quy củ là người định, tự nhiên có thể thay đổi! Hắn là Hoàng thượng, là Hoàng thượng! Xú lão đầu sao còn cổ hủ như vậy! Khinh thường nam nhân à! Ngươi không phải là nam nhân sao!"

Trương đại nhân bị dồn ép nuốt nước miếng, cũng không có lời nào chống đỡ...

Vũ Văn Quân Quyết tán thưởng nhìn Lưu Lộng, không nghĩ tới tên ôn ào này còn có nhiều tác dụng vậy.

Lưu Lộng vui vẻ nhận tán thưởng của Vũ Văn Quân Quyết, nhìn Trương đại nhân á khẩu không trả lời được, hài lòng ngồi xuống tiếp tục ăn.

Vũ Văn Quân Quyết lại nhìn các đại thần chung quanh một vòng, thấy bọn hok không phản đối nữa, hài lòng nói: "Nếu chư vị ái khanh không có dị nghị, việc này cứ quyết định vậy đi, giữa tháng tùy ý cử hành sắc phong sau đại điển."

Các đại thần không có lý do gì phản bác, lại cảm thấy Mộ công tử sinh hai tiểu Hoàng tử vì triều đình cũng không dễ, rối rít nói: "Cẩn tuân thánh ý của Hoàng thượng."

Trong lòng Vũ Văn Quân Quyết liền thoải mái, nhìn Tử Thư nhíu mày, Mộ Tử Thư cũng mỉnh cười.

Vũ Văn Quân Nhiên cũng cong môi, nhìn về phía Mộc Lưu Nam nhẹ giọng nói: "Hoàng huynh giải quyết những đại thần này, ngươi cũng có thể danh chính ngôn thuận làm Vương phi rồi. Còn thiếu một cái nghi thức sắc phong nữa, không bằng làm cùng với Tử Thư sau đại điển sắc phong tước vị Hoàng hậu."

Mộc Lưu Nam cắn miếng thịt gà trong miệng, đỏ mặt, không nói.

Nghe được sắc phong sau đại điển Lưu Lộng lại tỉnh táo tinh thần, kích động nhìn về phía người yêu nhà mình nói: "Ta Ta, ở lại xem Tử Thư sắc phong tước vị đi, ta lớn như vậy cũng chưa xem qua cái này, chúng ta đợi sau khi kết thúc đại điển liền trở về được không?"

Mặc Ta mặt lạnh không nói.

Lưu Lộng méo miệng, nước mắt lan tràn, khổ sở nói: "Ngay cả đại điển sắc phong tước vị của hảo bằng hữu cũng không thể tham gia, thật là khổ sở..."

Mặc Ta liếc mắt nhìn nước mắt của hắn, thật sự vành mắt cũng đỏ hồng, tựa hồ thật sự đau buồn, không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ sờ đầu hắn rồi gật đầu.

Lưu Lộng lúc này mới cảm kích thu hồi nước mắt, nhào vào trong lòng người yêu mình, cười nói: "Ta Ta thật tốt, ta yêu ngươi nhất rồi."

Mặc Ta bất đắc dĩ ôm hắn, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười lướt qua.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn mọi người đều vui mừng trong bữa tiệc, cười nói thoải mái, trong lòng cũng hết sức vui mừng. Sau đó lại chứng kiến Mặc Sĩ Thịnh một mình mượn rượu tiêu sầu, nghĩ tới ngày trước Mặc Sĩ Thịnh uy hiếp hắn, bây giờ cảm thấy thật khoái trá.

Trong lòng vui vẻ, bỗng tiểu hài nhi lại không an phận rồi, bàn tay nhỏ bé vung loạn, giống như muốn hất tung chiếc chăn đang quấn trên người đi vậy.

Mộ Tử Thư nhìn tiểu nhi tử không an phận, lo lắng nói: "Mộ nhi làm sao vậy?"

Vũ Văn Quân Quyết nhìn sắc mặt bình thường của nhi tử, ép hai chân nó lên đùi, một tay kéo chăn mỏng.

Trời tuy không lạnh, nhưng bỏ chăn ra hài tử có thể sẽ bị cảm lạnh, Mộ Tử Thư hơi không đồng ý, đang muốn nói với Vũ Văn Quân Quyết, liền phát hiện hắn bỗng nhiên ngây ngẩn, sau đó khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.

Mộ Tử Thư sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của hắn, tiểu nhi tử của bọn họ đang bám vào cánh tay phụ hoàng mình đứng xiêu vẹo trên đùi của hắn, vui vẻ...đi tiểu....

Một đám đại thần phát hiện sắc mặt Hoàng thượng đen thui không khỏi cảm thấy kỳ quái, nháo nhào nhìn xem.

Cũng may trước mặt Vũ Văn Quân Quyết có cái bàn che chắn, không ai thấy. Vũ Văn Quân Quyết hít sâu một hơi, vì không muốn làm trò cười cho chúng ái khanh, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đắp lại cái chăn cho hài tử, ôm hắn lên đùi, làm như không có chuyện gì xảy tiếp tục dùng bữa.

Mộ Tử Thư thấy hắn như vậy cũng không biết hắn làm vậy vì cái gì, coi như chưa nhìn thấy sự tình gì phát sinh, ôm đứa con lớn trong ngực, dùng cơm của mình.

Sau đó, im lặng hai người chợt nhớ tới — tã trên người Mộ nhi đâu rồi?

Chiếc tã kia đang nằm ở trong bụi cỏ đón gió...


Độc sủng hậu cungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ