Chap 8

1K 69 28
                                    

*Bệnh viện, một tuần sau khi xảy ra tai nạn*

Chanyeol mở mắt, đầu đau nhói, trước mặt toàn một màu trắng, mùi thuốc sát trùng khó chịu xông thẳng vào mũi. Đưa tay lên che đi ánh nắng bên ngoài cửa sổ, đầu vẫn cứ đau như vậy. Sau một lúc mắt đã thích ứng với ánh sáng bên ngoài, anh đảo mắt một vòng. Bệnh viện? Tại sao anh lại ở bệnh viện?

-         Ưm.. chết tiệt.. lưng đau chết mất – Chanyeol khẽ cựa mình nhưng chỗ nào cũng đau nhức khiến anh cau mày khó chịu.

Cạch!

-         Chan.. Chanyeol.. cậu tỉnh rồi?

Baekhyun vừa mừng vừa lo, đã một tuần kể từ ngày xảy ra tai nạn rồi, hôm nay Chanyeol mới tỉnh lại. Không kịp để Chanyeol trả lời cậu đã hớt hải chạy ra ngoài gọi bác sĩ.

-         Bác .. bác sĩ.. y tá nhanh lên bệnh nhân ở phòng 1261 đã tỉnh.. nhanh lên chút

Cái bộ dạng lắp bắp vội vàng của cậu làm Chanyeol phì cười, cậu vẫn luôn như vậy lo lắng cho anh vô điều kiện.

-         Baek! Không cần vội vàng như vậy, mình ổn chỉ có đầu hơi đau chút thôi – Chanyeol cười nhẹ.

-         Có chắc không? Chỉ đau đầu một chút? Những chỗ khác không sao hết? Thật không? – Baekhyun hỏi dồn.

-         Ây. Ít ra cậu cũng để mình trả lời từ từ chứ. Thật. Không sao hết.

-         May quá.. huhu… mình cứ tưởng cậu sẽ không tỉnh lại nữa chứ…

-         Trời ạ. Cậu biết khóc lóc từ bao giờ thế hả? Đã nói mình ổn mà.

Chanyeol không biết nên làm thế nào với cậu bạn thân này nữa, cậu ta làm như anh vừa chết đi sống lại vậy.

-         Cậu ngưng khóc đi có được không hả? Mà .. tại sao mình lại nằm viện thế này? – Chanyeol cau mày khó hiểu, rõ ràng anh nhớ anh đi làm rồi về nhà luôn có bị làm sao đâu chứ, vậy mà mở mắt ra lại thấy mình đang nằm viện?

Baekhyun ngưng khóc, ngước đôi mắt nhỏ dài đầy kinh ngạc lên nhìn anh.

-         Chan..Chanyeol.. cậu không nhớ tại sao cậu vào viện?

-         Ừ mình nhớ đã chả phải hỏi cậu.

-         Bác sĩ…

Ông bác sĩ già sau khi xem xét tình trạng hồi phục của Chanyeol, cầm trên tay bản kiểm tra não bộ, xem lại một hồi, ông đẩy gọng kính cất giọng trầm ổn hỏi Chanyeol.

-         Cậu Park, cậu không nhớ nhưng gì xảy ra trước khi cậu vào viện?

-         Không nhớ. Tôi chỉ nhớ tôi đi làm và về nhà bình thường, mở mắt ra thì thấy mình nằm viện, đầu đau nhức và cả lưng cũng đau.

-         Cậu có nhớ thứ 6 tuần trước xảy ra chuyện gì không?

-         Ừm .. không. Đã xảy ra chuyện gì vậy?

-         Cậu Park, theo như kiểm tra và phim chụp não, não cậu bị ảnh hưởng sau tai nạn do đập mạnh xuống đường và phần kí ức ngày hôm đó bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi não bộ. Có thể hồi phục phần kí ức đó hay không thì tôi không thể dám chắc. Cậu nên nằm viện quan sát thêm 3,4 ngày nữa là có thể xuất viện.

[CHANSOO][shortfic] Tương lai, em xin lỗi! Nhưng quá khứ thì không!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ