Faith - 6

1.1K 137 16
                                    

Sáng sớm Trương Triết Hạn đi tiễn mẹ Trương, trong tủ đông lạnh để hai trăm cái sủi cảo, đủ để bọn họ ăn mấy ngày

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Sáng sớm Trương Triết Hạn đi tiễn mẹ Trương, trong tủ đông lạnh để hai trăm cái sủi cảo, đủ để bọn họ ăn mấy ngày.

Mẹ Trương mang giày xong, lúc chờ thang máy thì đột nhiên xoay người, thanh âm nói ra rất bình thản: "Con kể nghe xong mẹ đã nói chuyện với mẹ Cung Tuấn, là dì ấy nhờ mẹ đến đây nhìn một cái. Đứa nhỏ này, bị thương cũng không nói cho cha mẹ, ba nó cũng thật sự ngoan cố, kiên quyết không thỏa hiệp, cứ nhất định... Vẫn là không có cách nào xoa dịu tình hình."

Trương Triết Hạn gãi gãi đầu, nói: "Con biết."

"Hai đứa sống ổn chứ?"

"Vâng, cũng được."

Mẹ Trương lại hỏi: "Nếu ngày nào đó, nó vẫn quyết định kết hôn với người khác giới, con phải làm sao bây giờ?"

Trương Triết Hạn liếm môi dưới khô khốc, đáp lời: "Có thể làm sao bây giờ? Cũng không phải sống một mình không nổi."

Mẹ Trương thở dài: "Thật giống mẹ."

"Sống đơn giản hiểu chuyện không tốt sao?" Trương Triết Hạn nói, "Dù sao thì, người một nhà mới có thể cùng nhau ăn sủi cảo, đúng không?"

6 giờ sáng, Bắc Kinh đã rất náo nhiệt.

Công viên tụ tập toàn võ lâm cao thủ, không có cửa hàng thương hiệu nổi tiếng nào có địa vị ngang với quán "mì thịt bò ngon nhất thủ đô", từ thế giới tường xanh ngói đen tỏa ra vô số tàu điện ngầm đi về phía thanh xuân, miễn là đón kịp tuyến xe này, sẽ không lại bỏ lỡ người luôn lặng lẽ bước ngang qua kia.

Trương Triết Hạn xách theo đồ ăn sáng trở về, Cung Tuấn đã dậy.

Người nọ đang đứng trên ban công duỗi người một tay, tóc trên đỉnh đầu xõa tung, quần áo ngủ nhăn dúm dó, cậu cười nói, "Đã lâu không ngủ ngon như vậy."

Trương Triết Hạn đứng trong phòng bếp lấy đũa, vừa quay đầu, nhận ra Cung Tuấn đã cọ cọ đến trước mặt anh, cao to, chớp mắt đã che khuất ánh sáng.

Trương Triết Hạn chậc lưỡi mắng: "Có thể đừng chắn đường được không!"

"Em pha cà phê mà."

"Uống cà phê cái gì, uống sữa đậu nành đi."

"Còn đang tức giận sao?"

"Cậu mà còn chắn đường là tôi thật sự tức ——"

Giọng nói Trương Triết Hạn dừng lại, bởi vì tay trái của anh bị Cung Tuấn nhanh chóng nâng lên, động tác sét đánh không kịp bưng tai tròng lên thứ gì đó, lạnh lạnh cứng cứng. Kiểu dáng rất mộc mạc, sáu cạnh, nhưng kích cỡ chiếc nhẫn vẫn khá vừa vặn, ít nhất đã khiến Trương Triết Hạn lập tức im re, giống như bị điểm huyệt cứng người tại chỗ.

[Tuấn Hạn] Tâm chiếu - Tỏ lòng nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ