Trưởng thành - 9

1.2K 151 39
                                    

3 chương 7-9 nhé đừng đọc sót~~

Máy bay lướt qua trên không trung Bắc Băng Dương lạnh vô cùng, cuối dải mây trắng thật dài hiện lên một tầng ánh sáng xanh lục

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Máy bay lướt qua trên không trung Bắc Băng Dương lạnh vô cùng, cuối dải mây trắng thật dài hiện lên một tầng ánh sáng xanh lục. Đối mặt với núi sông tráng lệ, con người sẽ trở nên nghèo nàn từ ngữ. Vị cơ trưởng già nói vận may tốt, thấy cực quang. Mặt đất vẫn hoàn toàn đen nhánh, cực quang diễm lệ luân phiên sáng tối, giống như một tấm lụa mềm mại, an ủi tâm hồn con người. Trương Triết Hạn cũng đang ngắm nhìn, cơ trưởng già nói thấy cảnh đẹp luôn muốn chụp về chia sẻ cho người nhà. Ông hỏi Trương Triết Hạn: "Yêu đương chưa?"

Trương Triết Hạn cười khổ lắc đầu.

Hành trình lái tự động cần duy trì tỉnh táo, đối thoại như vậy giữa những người điều khiển để thả lỏng thần kinh. Cơ trưởng già nói bay nhiều năm như vậy, có một lần thật sự nhận được "Mayday", không phải máy bay của mình, mà là một máy bay một hãng hàng không quốc tế khác không đủ lượng dầu phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp. Lúc ấy cơ trưởng già đang điều khiển máy bay chỉ còn khả năng bay liên tục mười phút, phải nghe mệnh lệnh từ đài quan sát, cho nên lựa chọn tránh né, bây giờ ngẫm lại, thật sự vô cùng mạo hiểm. Xong xuôi mới biết, cơ trưởng phía bên kia nói nhầm lượng dầu, chỉ suýt một chút như vậy —— tử thần lập tức sẽ gõ cửa.

*Mayday: tín hiệu hàng không quốc tế dùng để cầu cứu khi gặp sự cố nghiêm trọng

"Cho nên phải quý trọng nhé." Cơ trưởng già tổng kết vài từ, không biết muốn để Trương Triết Hạn ngộ ra được cái gì. Cực quang thật đẹp, sinh mệnh cũng thật đep, Trương Triết Hạn nói: "Tôi nhiệt tình yêu thương bầu trời này."

Lần này bay quốc tế, Trương Triết Hạn đã đi gần một tuần. Ở trên bầu trời đã lâu, dẫm lên mặt đất cũng không thoải mái. Dư Tưởng gửi tin nhắn, nói mấy ngày nữa Tô Tô sẽ tới chơi Bắc Kinh, bảo Cung Tuấn cùng nhau tụ tập. Trương Triết Hạn trả lời, Tuấn Tuấn đang ở quê xử lý việc nhà, có lẽ không về kịp. Dư Tưởng gõ mấy dấu chấm hỏi, "Gì? Không phải sáng hôm nay cậu ta đã về Bắc Kinh rồi à?"

Trương Triết Hạn vừa tiến vào thang máy, nhìn đến lời này, bả vai run run một cái. Tiếc là trong thang máy không có tín hiệu, không hỏi tiếp được, nhưng cũng không cần chờ hỏi tiếp, cửa thang máy lại mở ra, vali du lịch quen thuộc thình lình xuất hiện, bên cạnh là một người ngồi xổm, màn hình di động lẳng lặng sáng lên.

Im lặng kéo dài vô hạn, giống một đợt sóng điện đánh thẳng, cho dù hướng lên trên hay hướng xuống dưới, cũng không hề phập phồng.

[Tuấn Hạn] Tâm chiếu - Tỏ lòng nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ