Chương 3: Số phận đã định

117 2 0
                                    




Roi mây trên tay vừa muốn hạ xuống, tại thời điểm Tiểu Nhiễm quay đầu lại trong nháy mắt dừng giữa không trung.

Liễu Yến ngẩn người, nàng chưa từng gặp qua khuôn mặt nào như vậy, xinh đẹp kiều diễm, thanh thuần lại hiện ra sự quật cường u uất.

Đó là một nam hài tử...... không giống nữ tử mềm mại như nước, mà giống như... một cành trúc thanh cao.

Cho dù đang khoác lên y phục của hạ nhân cũng không thể ngăn cản từ trên người nó phát ra loại hương vị mê người.

Đem cái roi ném trên mặt đất, ngồi xổm xuống chăm chú nhìn mặt thiếu niên thoát tục nọ. Liễu Yến đột nhiên nắm cằm Tiểu Nhiễm bắt nó phải nhìn thẳng vào mình.

"Ngươi là ai? Tên là gì?"

Không rõ vì sao bàn tay nhỏ dài và trắng nõn của nữ nhân lại có khí lực lớn như vậy, nắm cằm làm nó phát đau. Tiểu Nhiễm quật cường nhìn nữ nhân tàn nhẫn đang gây sự với mình.

"Tại sao không nói lời nào? Ngươi dám chống lại ta?" Liễu Yến hai mắt càng trở nên hung hiểm hơn, tuyệt đối không thể để mầm họa này ở lại vương phủ, khuôn mặt như vậy bất luận ai nhìn thấy đều mê đắm, cho dù là Vương gia lãnh khốc cũng không ngoại lệ.

Một lần nữa nhặt cái roi dưới đất lên, đang muốn lấy đánh trên người Tiểu Nhiễm, đột nhiên một thân ảnh tráng kiện đi đến nắm lấy cổ tay non mịn của Liễu Yến.

"Tứ phu nhân, Tiểu Nhiễm nó không nói được, không phải cố ý chống ý ngài, ngài đại nhân đại lượng tha cho nó được không?" Chứng kiến Liễu Yến sắp đánh Tiểu Nhiễm, Điền Chính không cách nào trơ mắt nhìn roi mây kia ở trên làn da non nớt của Tiểu Nhiễm in dấu, không muốn cho Tiểu Nhiễm chịu khổ, lại càng không muốn nó chịu đau.

"Là một tên câm sao?" Liễu Yến nhíu mi, như thế nào một người xinh đẹp vậy lại bị câm, đáng tiếc a. Nhưng cho dù là bị câm, chỉ bằng dung nhan ai gặp cũng không quên nổi của nó cũng đủ để nàng không thể buông tha cho nó được.

"Người đâu, đem tên này ra chỗ khác!" Mấy tráng đinh đi lên kéo dài Điền Chính qua một bên, không cho hắn bảo hộ bên người Tiểu Nhiễm.

Roi mây một chút lại một chút hung hăng đánh lên trên người Tiểu Nhiễm, mỗi một lần va chạm lại khiến làn da kia rỉ máu, Điền Chính nhìn vậy nhất thời trào nước mắt. Hắn điên cuồng lao người về phía trước, thế nhưng lại bị mấy người chặt chẽ khống chế đặt trên mặt đất không thể động đậy.

"Tứ phu nhân, người tha Tiểu Nhiễm đi! Tha nó, ta cho ngươi đánh, ngươi đánh chết ta cũng được! Ta cầu ngươi, đừng đánh Tiểu Nhiễm nữa!"

Liễu Yến mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hung hăng quất roi xuống.

Tiểu Nhiễm cảm thấy chính mình đau sắp chết đến nơi rồi, không biết trên người đã có bao nhiêu vết roi, đau đến trái tim đều phát run, Liễu Yến mỗi roi quất xuống đều dùng hết sức lực, nàng thống hận kẻ xinh đẹp như thế này, càng sợ hãi sự tồn tại của những kẻ như thế.

Sự gào khóc của Điền Chính đã lôi kéo sự chú ý của Trần tổng quản, khi lão đến thì người trên mặt đất đã bị đánh đến gần ngất đi, còn đánh nữa không phải sẽ lấy mạng người sao!

ÁCH NÔ [Đam Mỹ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ